Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 81: Kịch tính-part 1



Cảnh Nam Kiêu bất giác nghĩ đến Cố Thiên Tầm, lại nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, ruột gan nóng như lửa đốt. Cúi đầu nhìn Tần Tư Lam rồi đặt lên môi cô ta một nụ hôn chụt một cái, nói: “Anh sẽ không bao giờ vì bất cứ người phụ nữ nào mà bỏ lại em đâu.”

Bị nước ngập đến trên đỉnh đầu, cả người Cố Thiên Tầm lơ lửng giữa lòng hồ, toàn thân không còn chút sức lực nào. Trong đầu cô vẫn mơ hồ cảnh tượng Cảnh Nam Kiêu bế Tần Tư Lam lên bờ.

Sớm đã không còn đau nữa rồi,... nhưng sao trong lòng vẫn không cam tâm như vậy...

Hai năm làm vợ chồng, hai năm kiên nhẫn, cuối cùng cô đổi lại được cái gì? Chỉ là sự ghẻ lạnh bạc bẽo của anh ta! Cảnh Nam Kiêu, anh ta có tài cán gì, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?

“Thiên Tầm!”

Một giọng nói trầm ấm dịu dàng vang đến. Sau đó thân người đang chìm nghỉm của cô được anh ta nhấc bổng lên vai. “Roạt” một tiếng, cả người đã được kéo lên khỏi mặt nước.

Tấm lưng lạnh ngắt của cô được một bàn tay ấm áp đỡ lấy, trái tim lạnh giá phần nào được sưởi ấm.

“Cố Thiên Tầm, mau tỉnh lại!” gương mặt trắng bệch của cô bị một bàn tay to lớn không ngần ngại vỗ mạnh.

Cô khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình một khuôn mặt tuấn tú chói lòa. Khoảng cách rất gần, rất gần, phản chiếu khuôn mặt đó trong mắt cô, ngỡ rằng mình đang mơ, mà thật sự tồn tại...

Hơn nữa còn ở bên cạnh cô...

Người đàn ông này như một vị thần, vào những lúc cô nguy khốn nhất, đau khổ nhất, mất mặt nhất, anh ta luôn xuất hiện một cách kỳ diệu như thế.

“Thế nào hả? Cô thấy trong người sao rồi?” Mộ Dạ Bạch hỏi.

Lúc này trong lòng cô ngập tràn bao cảm xúc hỗn độn, cảm giác bất bình, phẫn uất, sự tuyệt vọng, cũng có niềm hạnh phúc của việc chết đi sống lại...

Cô không nói nên lời, chỉ chớp mắt xuống ra dấu rằng mình tỉnh táo. Anh thở phào một cái, một tay ôm lấy lưng cô, một tay rẽ nước, nhẹ nhàng đưa cô lên bờ...

Được anh ôm lên bờ, cô dùng chút hơi sức cuối cùng nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu lúc này đang ôm chặt Tần Tư Lam còn đang hoảng hốt chưa kịp định thần lại.

Mộ Dạ Bạch vỗ vỗ lưng cô, không nói gì cả, liền lập tức quay người đi. Chỉ còn lại một mình cô run rẩy đứng giữa đám người hiếu kỳ trong hoàn cảnh thảm hại như vậy, nhìn những ánh mắt thương hại xung quanh mình.

“Anh Cảnh, xin hỏi một chút, cô gái này là ai vậy? Giữa hai người có quan hệ như thế nào? Tại sao trong lúc cô ta và vợ anh cùng lúc rơi xuống nước anh lại chọn cứu cô ta mà không phải vợ mình?”

... cười nhạt...

Đây không phải là câu hỏi kinh điển mà mọi người vẫn hay bàn tán sao? Cùng lúc rơi xuống nước, cứu ai trước?

Nhưng đến tận giờ phút này Cố Thiên Tầm mới thấu hiểu được hóa ra đáp án của câu hỏi này lại tàn khốc đến thế...

“Hôn nhân giữa anh và Cảnh thiếu phu nhân giờ đang gặp trục trặc sao? Có phải vì anh có tình nhân bên ngoài không?”

“Tôi không muốn bàn luận gì về vấn đề này!”

“Hiện giờ Cảnh thiếu phu nhân đang ở bên kia, anh có điều gì muốn nói với cô ấy không? Hai người định khi nào sẽ làm thủ tục ly hôn? Cô gái mà anh đang ôm đây có phải là kẻ thứ ba không? Cô ta có biết anh đã có vợ rồi không?”

“Cô ấy không biết gì cả! Cô ấy càng không phải kẻ thứ ba gì hết! Các người đừng quấy rầy cô ấy!”

Cảnh Nam Kiêu lập tức lên tiếng bảo vệ Tần Tư Lam.

Cố Thiên Tầm cười nhạt. Tần Tư Lam không phải kẻ thứ ba, vậy không lẽ cô mới là kẻ thứ ba?

Sau đó bọn họ nói gì cô cũng không nghe thấy nữa, vì xung quanh cô lúc này cũng bắt đầu có đông người vây quanh.

“Cảnh phu nhân, xin hỏi hiện giờ tâm trạng của cô như thế nào? Cảnh thiếu gia có người tình bên ngoài, có phải cô đã biết từ trước rồi không?”

“Các người đừng chen nữa!” Ánh đèn flash và các máy quay chĩa về phía cô khiến cô chóng mặt hoa mắt, chỉ có thể đưa tay lên che lại.

“Hành vi của bọn họ có phải cô đã nhắm mắt chấp nhận rồi không? Cô có dự định sẽ ly hôn với Cảnh thiếu gia không?”

“Nghe nói trước đây cô vì tài sản nhà họ Cảnh nên mới lấy Cảnh thiếu gia, có phải bây giờ vì vấn đề phân chia tài sản nên không muốn ly hôn không?”

“Nếu như bọn họ nhất định muốn đến với nhau, cô dự tính sẽ làm thế nào?”

Từng câu hỏi ném xuống người cô, khiến Cố Thiên Tầm khó lòng mở miệng. Hành động vừa rồi của Cảnh Nam Kiêu không khác nào đâm một nhát dao vào tim cô, khiến cô hiểu được cái người đang mang danh nghĩa “chồng” này đối xử với mình ra sao, thì giờ đây những câu hỏi của đám phóng viên không khác gì xát muối vào vết thương đó, không chút tình người nào.

Nhất là trước mặt Tần Tư Lam...

Lần này cô thua một cách hoàn toàn triệt để rồi! Thua một cách thảm hại! Thua đến mức không còn cơ hội nào xoay chuyển tình thế nữa!

Cô vòng tay ôm lấy thân người đang run rẩy của mình, quay mặt lại nhìn thấy ánh mắt của Tần Tư Lam. Cô ta đang nép vào trong lòng Cảnh Nam Kiêu. Người đàn ông đó dùng cánh tay che hết đi những ống kính máy quay chĩa về phía họ. Che chở phong ba bão táp cho cô ta...

Môi cô ta hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về Cố Thiên Tầm toàn là khoe khoang và khiêu khích, thậm chí còn có phần chế giễu...

“Các người mau tránh ra đi!” Đối diện với bão táp, Cố Thiên Tầm như một chú gà rơi xuống nước, kéo lê đuôi váy ướt nhẹp, rẽ đám đông đi ra. Nghe thấy có người hỏi cô liền như con thú bị thương xù lông lên gằn giọng: “Các người đều im hết đi!”

Cố tách đám đông đi ra nhưng hồi lâu vẫn chưa ra khỏi được đám phóng viên nam đó. Cô sắp bị dồn nén đến phát điên rồi, trong lòng có phần tuyệt vọng.

Nhưng...

Đúng vào lúc này...

Đám đông đột nhiên rẽ sang hai bên. Mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang, nhìn thấy người đi đến đó liền lập tức nhường đường.

Dưới cặp mắt dõi theo của đám người, thân người cao lớn trầm tĩnh của Mộ Dạ Bạch từ từ bước về phía cô. Anh ta cũng giống cô, quần áo trên người đều ướt hết, đầu tóc cũng sũng nước, nhưng không công bằng ở chỗ là...

Anh ta không hề đáng thương chút nào. Đứng giữa đám đông vẫn cuốn hút ánh nhìn của người khác như thế, vẫn sáng ngời như thế, bộ dạng anh ta lúc này ngược lại còn hấp dẫn gợi cảm hơn.

Cố Thiên Tầm thất thần nhìn anh, chỉ cảm thấy vai mình khẽ ấm lên, một chiếc khăn bông to phủ lên người cô. Cô khẽ run lên, cảm thấy có một luồng khí nóng truyền từ trên vai xuống người mình, từng tấc một phủ lấy cơ thể cô, khiến tim cô ấm dần.

Cô ngước nhìn anh qua cặp mắt mờ nước, sống mũi cay cay.

Vừa nãy anh ấy không hề đi khỏi, không hề bỏ cô lại một mình, mà là đi lấy khăn tắm cho cô?

“Lau tóc trước.” Mộ Dạ Bạch trầm giọng nói, sau đó không hề do dự nắm lấy tay cô, hai bàn tay nâng lấy hai bàn tay cô.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, im phăng phắc. Đến Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam ở đằng kia cũng ngây người ra. Bọn họ không đời nào ngờ được rằng một người có thân phận như Mộ Dạ Bạch lại có thể giữa chốn đông người nắm tay nâng niu chăm sóc cho một người phụ nữ đã có chồng như thế.

Cố Thiên Tầm khỏi cần phải nói cũng đang thót tim lại. Cúi đầu nhìn bàn tay mình và anh ta đang nắm chặt lấy nhau, cô không hiểu được cảm giác lúc này của mình như thế nào nữa.

Mộ Dạ Bạch nắm tay cô đi được khoảng hai mét rồi thì đám người kia mới bừng tình lại. Trời! Bộ phim đang chuyển hướng rồi! Tin tức này còn nóng bỏng hơn nữa!

“Mộ tổng, xin dừng bước! Xin hỏi anh và Cảnh phu nhân có quan hệ như thế nào?”

“Anh có biết cô ấy đã kết hôn không?”

“Hai người hiện nay đã công khai ở bên nhau rồi?”

“Lão phu nhân và Mộ chủ tịch cùng với mẹ anh đã biết anh qua lại với một người phụ nữ đã có chồng chưa? Bọn họ có kịch liệt phản đối không?”

Câu hỏi của đám phóng viên dường như đều nhằm vào tình trạng đã kết hôn của Cố Thiên Tầm. Điều đó cũng không ngừng nhắc nhở cô, nếu như lần này cô và Mộ Dạ Bạch đi khỏi đây, cô tránh được tình cảnh khốn khổ vì mang tiếng “bị chồng bỏ rơi”, thì lại bị rơi vào tình cảnh khác nguy khốn hơn.

Vừa nghĩ đến đó, cô liền buông tay, định rút tay ra khỏi tay anh.

Anh không hề quay đầu lại mà nắm lấy tay cô chặt hơn, căn bản không để cho cô có bất cứ cơ hội nào chạy thoát. Cô tìm cách dùng hết sức giằng co, nhưng vẫn không rút ra được.

“Mộ tổng, xin anh bỏ tay ra!” Cố Thiên Tầm không cách nào rút tay ra được, chỉ đành lên tiếng.

Bước chân của Mộ Dạ Bạch dừng lại. Không hề nhìn cô, dưới ánh mắt hiếu kỳ của đám đông, anh bình thản trả lời: “Thứ nhất, tôi biết thân phận của Cố tiểu thư như thế nào, nhưng điều đó đối với tôi mà nói thì chẳng có bất cứ ảnh hưởng nào cả. Thứ hai, mắt nhìn người của chồng cô ấy có vấn đề, nhưng tôi thì không, tôi biết rất rõ ai tốt ai xấu!”

Cố Thiên Tầm bất giác nhìn về phía Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, chỉ thấy mặt bọn họ biến sắc. Câu nói này của Mộ Dạ Bạch không còn nghi ngờ gì nữa, giữa đám đông người vây quanh, nó không khác nào một cái tát dành cho cả hai, khiến bọn họ không còn đường lui.

“Cuối cùng...” Anh ngừng một lúc, rồi mới nhìn sang cô, tiếp sau đó, câu nói của anh khiến cả người cô như đông cứng lại: “Từ đầu đến cuối đều là tôi theo đuổi Cố tiểu thư, không liên quan gì đến cô ấy cả.”

Mức độ bảo vệ của câu nói không hề kém cạnh so với Cảnh Nam Kiêu bảo vệ Tần Tư Lam, mà hơn thế nữa, nó còn mang theo lực sát thương mạnh hơn.

....

Một hồi lâu sau...

Cố Thiên Tầm chỉ cảm thấy bên tai mình không ngừng vang lên những tiếng tách tách của ống kính máy ảnh chĩa vào mình chụp lia lịa, sau cuối, câu tuyên ngôn mang tính tàn sát của Mộ Dạ Bạch khiến cho hết thảy mọi người đều sôi sục.

Cô làm thế nào ra khỏi đó, làm thế nào vào được trong căn phòng hạng tổng thống của anh, cô hoàn toàn không nhớ gì nữa rồi, cả người đơ người ra như mất hồn vậy. Câu nói cuối cùng của anh làm cho kinh ngạc đến mức hồn xiêu phách lạc.

Trong phút chốc hình như Cảnh Dao cũng xuất hiện rồi...

Trước khi cô bị Mộ Dạ Bạch đưa đi, cô ta luôn dùng ánh mắt hận thù độc ác nhìn cô.

Cô giật thót mình, lập tức đứng dậy khỏi sopha, “Mộ tổng, tôi xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh rồi... tôi... tôi phải đi ngay bây giờ.”

Đây là căn phòng riêng biệt của anh ta. Cô ở đây với tư cách gì?

Không dám nghĩ nữa!

Không đợi anh lên tiếng, cô đứng dậy đi ra. Tay vừa chạm vào nắm cửa đã bị một cánh tay kéo lại, giữ chặt cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.