“Ồ, con hồ ly tinh nhỏ cũng biết đường về nhà cơ đấy, cứ tưởng cô mê hoặc được gã đàn ông nào ngoài đường, không biết lối về rồi chứ!” Bà Trần Di chua ngoa lên tiếng.
Cảnh Dao đã đứng phắt dậy, nhìn cô đầy giận dữ: “Cố Thiên Tầm, hôm nay có mặt bố mẹ ở đây, chị phải nói rõ mọi chuyện! Chị mau nói đi, sao chị dám dụ dỗ anh ấy? Lẽ nào chị không biết là chúng tôi đang hẹn hò hay sao?”
Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, không giải thích gì, chỉ nhìn bố chồng, nói: “Bố, con xin lỗi...”
Cảnh Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, chỉ vào sopha rồi nói, “Con ngồi xuống đi.”
“Loại người như nó còn có mặt mũi mà ngồi xuống nữa à?” Bà Trần Di bực tức nói.
“Bố, nếu hôm nay bố còn bênh vực cho chị ta, con... con sẽ bỏ nhà ra đi, không về nữa!” Cảnh Dao tức đến đỏ cả mắt, dậm chân nhìn Cố Thiên Tầm đầy căm hận.
Cố Thiên Tầm không ngồi xuống, chỉ đứng trước mặt bố chồng. “Bố, cảm ơn bố đã giúp đỡ cho con và gia đình con bao nhiêu năm nay.”
Cô cắn môi một hồi rồi lên tiếng: “Xin bố hãy đồng ý cho con và Cảnh Nam Kiêu ly hôn.”
Cảnh Dao trợn trừng mắt, không nghĩ ngợi gì mà gào lên: “Không được!”
Bà Trần Di nhìn sang: “Sao lại không được? Ly hôn càng tốt, anh con có thể tìm được đứa tốt hơn nó!”
“Mẹ, chị ta ly hôn vì cái gì? Còn không phải là vì đi tìm tiền bối hay sao? Con trai mẹ đã làm mẹ mất mặt rồi, lẽ nào mẹ cũng muốn để con và tiền bối bị loại phụ nữ như thế này phá vỡ hay sao?”
Cảnh Dao nói vậy khiến bà Trần Di cũng không biết phải làm thế nào nữa.
“Tôi không đi tìm Mộ Dạ Bạch, tôi muốn ly hôn không liên quan gì đến anh ta!” Cố Thiên Tầm không nhịn được nữa phải lên tiếng giải thích.
Cảnh Dao cười nhạt, “Ai tin được lời của chị chứ? Chuyện tối nay tôi đều nhìn thấy cả rồi!”
“Tất cả đều im miệng!” Cảnh Thanh Phong lên tiếng, mọi người đều không nói gì nữa rồi ông mới nhìn Cố Thiên Tầm: “Thiên Tầm, bố nói rồi, chuyện ly hôn bố nhất định không đồng ý.”
“Đúng, không được ly hôn!” Cảnh Dao hiếm thấy đứng về phía bố.
“Nhưng mà bố ạ, con và Cảnh Nam Kiêu thực sự không thể đi tiếp cùng nhau được nữa rồi.”
Cố Thiên Tầm đã thất vọng cùng cực, tuyệt vọng rồi. Cuộc hôn nhân này cô cảm thấy hoàn toàn không còn bất cứ ý nghĩa gì để duy trì nó nữa rồi.
Cảnh Thanh Phong còn chưa nói tiếp thì cánh cửa bị đẩy ra. Cảnh Nam Kiêu đã mở cửa bước vào, đến giày còn chưa kịp thay đã vội vàng chạy vào, bước ngay đến trước mặt Cố Thiên Tầm.
“Ly hôn? Cố Thiên Tầm, tôi nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày!”
Cảnh Nam Kiêu quay về, phản đối việc ly hôn như vậy, ngược lại khiến Cố Thiên Tầm bình tĩnh hơn. Bọn họ sớm đã nên ba mặt một lời, nói cho rõ ràng mọi chuyện trước mặt bố chồng cô mới phải.
“Cảnh Nam Kiêu, xin anh hãy đưa ra cho tôi lý do không ly hôn! Chỉ cần cái lý do này có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ đồng ý không ly hôn với anh nữa!”
“Cô nghĩ là cô có tư cách gì để nói với tôi như vậy? Tôi nói thật cho cô biết, tôi không ly hôn chính là vì không muốn cho cô và Mộ Dạ Bạch được toại nguyện! Vì vậy, tôi tuyệt đối không ly hôn!”
Cố Thiên Tầm nghe xong chỉ cảm thấy rất buồn cười, cô nhìn anh ta một cái như xem hài kịch, “Cảnh Nam Kiêu, anh thật sự đã hết thuốc chữa rồi!”
Nói xong cô nhìn sang bố chồng rồi nói: “Bố, xin bố hãy tôn trọng quyết định lần này của con. Con xin phép lên nhà trước để chuẩn bị đơn xin ly hôn.”
Sau đó mặc dù nét mặt Cảnh Thanh Phong không hề đồng tình, cô vẫn cầm túi xách bước lên lầu. Cảnh Nam Kiêu nổi giận đùng đùng, một tay kéo tay cô lại: “Nghe không hiểu tôi đang nói gì à? Tôi nói không ly hôn! Tuyệt đối không ly hôn!”
Cố Thiên Tầm có chút mất kiên nhẫn, hất tay ra, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Cảnh Nam Kiêu, chúng ta hãy cho nhau một con đường sống đi có được không? Đừng khiến tôi phải ghê tởm anh thêm nữa!”
Cảnh Nam Kiêu không hiểu mình rốt cuộc bị làm sao nữa, càng không hiểu được rốt cuộc trong lòng mình giờ này đang nghĩ gì, anh ta chỉ biết là mình không muốn để cho người phụ nữ này rời khỏi!
Nhìn thấy sự kiên quyết trên mặt cô, trong lòng anh bỗng hoảng loạn. Anh ta biết cô quật cường đến mức nào, chỉ cần chuyện mà cô đã quyết tâm thì khả năng là không thể lay chuyển được nữa.
“Cố Thiên Tầm, nếu cô vì chuyện tối hôm nay mà tức giận, thì tôi... xin lỗi cô!”
Thái độ của anh ta khiến cô khựng lại. Còn chưa kịp lên tiếng thì Cảnh Nam Kiêu nói tiếp: “Nhưng hôm nay cô và Mộ Dạ Bạch đi khỏi cũng khiến tôi mất mặt, vì vậy... chúng ta... hòa nhau!”
“Không, anh nhầm rồi, tôi không hề tức giận. ngược lại tôi cần phải cảm ơn anh mới phải, cảm ơn tất cả những gì mà anh đã làm tối hôm nay, khiến tôi càng hiểu rõ rằng cuộc hôn nhân của chúng ta dù thế nào thì cũng không thể tiếp tục được nữa rồi!” Cố Thiên Tầm nhìn anh ta, dường như nhớ lại tất cả những uất ức và nhục nhã mình đã phải chịu trong cuộc hôn nhân với anh ta hai năm nay, mắt cô đỏ lên, “Cảnh Nam Kiêu, còn về chuyện anh nói hòa nhau... vậy tôi nói cho anh biết, giữa tôi và anh vĩnh viễn không bao giờ có thể hòa nhau! Cuộc hôn nhân này, một mình tôi kiên trì hai năm nay rồi, trong hai năm đó, ngày nào đêm nào anh cũng đều để cho tôi một mình phòng không gối chiếc! Trong lúc anh phong lưu hoa bướm bên ngoài, anh có bao giờ nghĩ rằng anh còn có một người vợ đang đau khổ ở nhà đợi anh không? Khi anh nói có thể sinh một đống con với người phụ khác, anh có biết rằng mẹ anh đã bao lần đay nghiến tôi về chuyện sinh con khiến tôi đau khổ bất lực như thế nào không!”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, nước mắt lưng tròng. Nhưng rất nhanh sau đó, cô dùng hết sức để kìm nén lại, nuốt những giọt nước mắt đắng chát vào trong. Hai năm nay cô đã quen làm như vậy rồi!
“Không phải anh vẫn luôn hỏi tôi, lần đầu tiên của tôi đã dành cho ai sao?” Cô nghe thấy giọng mình đang run rẩy, đây là sự tiếc nuối của cô, cũng là vết thương trong lòng cô, đến hôm nay, chính cô khơi dậy lại vết thương đó, nỗi đau kịch liệt và sự nhục nhã đó chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ.
“Lần đầu tiên của tôi, chính là lúc anh và Tần Tư Lam ân ái mặn nồng ở Hoàn Vũ, mấy ngày mấy đêm đều không về nhà, tôi đã bị cướp mất vào lúc kiểm tra phụ sản ở bệnh viện! Cho đến tận bây giờ, tôi sẽ không bao giờ quên được sự đau đớn đó...” Nỗi đau cơ thể không thể nào sánh được với nỗi đau trong lòng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô bật cười, cười ra nước mắt. “Nhưng tôi phải cảm ơn cái sự đau khổ đó. Nó nhắc nhở tôi từng giờ từng phút rằng tôi nên thức tỉnh rồi! Tôi nên giải thoát cho anh, để anh được ở cạnh người đàn bà mà anh yêu, cũng là cho chính tôi một con đường sống, để tôi có thể thở được! Để tôi có thể bước ra khỏi nỗi đau đó!”
Cô nói xong, tất cả đều im lặng.
Cảnh Thanh Phong, bà Trần Di và cả Cảnh Dao đều đang ngập chìm trong những lời nói vừa rồi của cô, kinh ngạc đến mức mồm miệng đều cứng đờ lại. Hóa ra hai năm nay hai người chưa từng động phòng? Hơn nữa... lần đầu tiên lại như vậy...
Trời ạ!
Đều là nữ giới, nhất là còn là thiếu nữ, Cảnh Dao cũng không nhịn được nhìn Cố Thiên Tầm một cái đầy thương hại.
Cảnh Thanh Phong định thần lại, tức đến mức đầu muốn bùng cháy.
“Mày... cái thằng khốn này!” Ông thuận tay cầm chiếc gạt tàn thuốc lá tức giận định ném vào người Cảnh Nam Kiêu. May mà bà Trần Di đã bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay ông, “Ông ơi, ông bình tĩnh, bình tĩnh lại! Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có phát hỏa thì cũng không kịp nữa rồi!”
Cảnh Nam Kiêu vẫn đứng ngây người ra ở đó. Anh ta đã hoàn toàn câm lặng rồi, trong lòng dậy lên bao cảm xúc phức tạp, như muốn xé nát tim anh ra. Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tầm nói những lời trong lòng ra với anh, cũng là lần đầu tiên anh ta biết được mình đã sai lầm trầm trọng đến mức nào.
Tim anh bị cảm giác hối hận và tội lỗi lấp đầy. Thân là đàn ông, anh không thể hình dung nổi nỗi đau khi lần đầu tiên của một người con gái bị cướp đi theo cách đó đau khổ đến mức nào. Nhìn thấy thân người hao gầy của Cố Thiên Tầm từng bước một bước lên cầu thang, anh không nghĩ được gì nữa, đuổi theo, hai tay ôm lấy cô từ đằng sau.
“Bỏ tôi ra!” Cô như con thú bị tấn công, giãy giụa muốn thoát ra khỏi cánh tay anh. Cái ôm này cô giờ đây không hề mong muốn một chút nào! Muộn cũng đã muộn rồi! Hơn nữa, vào lúc mà cô cần nhất thì anh ta đều dành cho người phụ nữ khác...
Cảnh Nam Kiêu cảm thấy môi mình khô khốc, cô giãy giụa, anh cũng không bỏ ra. Cuối cùng, anh ta miễn cưỡng nói: “Xin lỗi!”
Đối với người phụ nữ này, trước giờ anh chưa bao giờ thèm ngó ngàng đến, không ngờ được có một ngày anh lại cúi đầu nhận lỗi như vậy. Trước đây, Cố Thiên Tầm là một người vợ rất tận tụy: hàng đêm đều đắp chăn cho anh, sợ anh lạnh; ban ngày thường mang cơm do chính tay cô làm đến cho anh, cho dù anh thường không thèm ngó đến, thẳng tay ném vào thùng rác ngay trước mặt cô; thậm chí sau khi anh qua đêm với người phụ nữ khác bên ngoài trở về nhà đã thấy cô chuẩn bị gọn gàng ngăn nắp hành lý cho anh đi công tác.
Thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, một Cố Thiên Tầm như vậy đã hoàn toàn biến mất...
Giờ đây anh không kiềm lòng được mà nhớ đến những chuyện đó.
“Tôi không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, Cố Thiên Tầm, tôi xin lỗi cô! Cô muốn mắng chửi tôi hay đánh tôi như thế nào cũng được! Nhưng không được ly hôn, không thể ly hôn, cô hiểu không?”
Không hiểu!
Cũng không muốn hiểu!
Rốt cuộc điều gì khiến anh ta kiên trì như vậy? Là vì không cam tâm sao?
Cô dùng sức giằng ra khỏi Cảnh Nam Kiêu, quay người lại, nhìn vào anh ta, mặt không cảm xúc, nói: “Nếu anh muốn tôi không ly hôn cũng được.”
Lời cô nói khiến mắt anh sáng lên: “Thật sao?”
“Nhưng tôi có điều kiện!”
“Cô nói đi, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ cố hết sức.” Cảnh Nam Kiêu không biết rằng tâm trạng mình đang vui đến mức nào.
Cố Thiên Tầm không nói ngay, mà cúi đầu lần giở trong túi xách của mình, một lúc sau mới đưa cho anh ta. Anh nhìn cô một cách khó hiểu.
“Cầm lấy.”
Anh nhận lấy rồi hỏi: “Rốt cuộc là điều kiện gì?”
“Gọi điện thoại cho Tần Tư Lam. Nói với cô ta là anh vĩnh viễn không bao giờ ly hôn với tôi, nhân tiện bảo với cô ta rằng sau này tránh xa anh ra, anh và cô ta sau này sẽ không thể có kết cục nào khác!”
Cảnh Nam Kiêu cứng đơ như hóa đá. Cầm lấy điện thoại, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.
Cảnh Thanh Phong tức giận đến mức muốn đập cho Nam Kiêu một trận, đứng dưới lầu lạnh lùng nói: “Còn không mau gọi!”
Ngón tay Cảnh Nam Kiêu hơi nhúc nhích, sau đó nhìn Cố Thiên Tầm: “Sau này tôi sẽ nói rõ trước mặt cô ấy. Thời gian này... cô ấy không danh không phận ở bên tôi, đã là thiệt thòi lớn cho cô ấy rồi...”
Cô cười.
Không thất vọng.
Thật sự không hề có chút thất vọng nào.
Đây là cái kết mà cô sớm đã dự đoán được, vì vậy trong lòng không hề mảy may có chút xáo động nào.
Cô bình thản cầm lại điện thoại, “Sau này cho dù Cảnh thiếu gia có nói gì với cô ta thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.”
Cảnh Nam Kiêu giật mình, “Ý cô là gì?”
“Anh còn không hiểu sao? Nếu anh đã không thể cắt đứt với cô ta, vậy thì tôi cũng không thể không ly hôn với anh được!”
Cảnh Nam Kiêu bược mình, cơn giận kéo đến, “Cố Thiên Tầm, cô đừng có vô lý như thế có được không! Tôi nói sẽ nói rõ với cô ấy là tôi sẽ nói, cô cũng phải cho tôi chút thời gian chứ!”
“Còn nhớ trước đây anh từng nói gì với tôi không? Đồ mà người khác đã chơi, anh không thèm vào! Cảnh thiếu gia, câu nói này bây giờ tôi tặng lại cho anh! Xin anh hãy tự trọng!”
Không muốn phí lời thêm với Cảnh Nam Kiêu nữa, Cố Thiên Tầm về phòng ngủ cầm dây cáp xong liền đi về phía thư phòng, in thỏa thuận ly hôn ra.
Dưới nhà, Cảnh Nam Kiêu vò đầu bứt tóc ngồi trên sopha, anh không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời.
“Bố, bố nghĩ cách gì đi chứ! Không thể để hai người họ ly hôn vậy được!” Cảnh Dao cuống lên giục, bà Trần Di cũng không biết nên làm thế nào. Bà rất muốn con trai mình ly hôn với cô ta, nhưng bà lại nghĩ đến con gái mình, thật không biết nên theo phía nào. Nếu con gái bà quả thật có thể với tới Mộ Dạ Bạch được thì là chuyện nở mày nở mặt, nhưng nếu Cố Thiên Tầm ly hôn xong mà theo Mộ Dạ Bạch thì chẳng khác nào cho tất cả một cái bạt tai.
Nếu chuyện đó xảy ra thật, bà sao có thể chịu được chứ.
“Mày là cái thứ không ra gì!” Cảnh Thanh Phong chỉ mặt con trai quát, tay ông run run, mặt đầy căm giận. “Một đứa con gái tốt như Cố Thiên Tầm gả cho mày, thật là uổng cho nó! Mày bảo tao làm sao ăn nói với mẹ nó hả! Mày là thằng khốn!”
“Được rồi được rồi, ông mau nghĩ cách đi!” Bà Trần Di khuyên chồng. Cảnh Thanh Phong vừa bước lên lầu vừa trừng mắt nhìn bà: “Tất cả là do bà nuông chiều đấy!”