Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 83: Ôm nhau ngủ



Trong thư phòng.

Cố Thiên Tầm chăm chú nhìn từng tờ giấy được in ra, cô chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Hay tay dựa lên bàn, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư vô.

Cuối cùng mọi chuyện cũng đến hồi kết thúc....

Cô sẽ thuyết phục bố chồng cho cô đón mẹ về. Còn về em trai... cô sẽ nghĩ cách để giúp nó tiếp tục đi học.

Những chuyện này đều là áp lực nặng nề đối với cô. Nhưng cô cam tâm tình nguyện gánh vác tất cả, cũng là chuyện cô nên làm. Cô nên giống như những cô gái khác, túc trực bên cạnh mẹ. Chí ít thì lúc buồn bã tủi thân còn có người ở bên cạnh, không bỏ mặc mình.

Sau này, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi, vết thương lành lại, cô có thể sẽ tìm một người đàn ông thích hợp để chung sống, cùng trải qua cuộc sống bình thường như bao người phụ nữ khác. Bất giác cô nghĩ đến Mộ Dạ Bạch, nhớ đến lúc anh nói muốn theo đuổi cô trước mặt báo giới, tim cô không ngừng xao động. Sau đó cô lắc đầu, cố xua đi tất cả những điều đó.

Đã từng trải qua một cuộc hôn nhân thất vọng đến cùng cực rồi, cô không thể tiếp tục không biết trời cao đất dày mà vọng tưởng như vậy được.

“Thiên Tầm.”

Cửa thư phòng mở ra, Cố Thiên Tầm quay lại nhìn thấy ông Cảnh chậm rãi bước vào. Cô đứng thẳng dậy, “Bố ạ.”

Ông Cảnh bước đến, cầm mấy tờ giấy vừa in xong lên, lặng lẽ đọc. Cố Thiên Tầm cũng không lên tiếng, chỉ lặng im chờ.

“Cho dù ly hôn, con cũng không cần gì?” Ông Cảnh hỏi.

Cố Thiên Tầm mỉm cười: “Con đã được quá nhiều rồi. Bao nhiêu năm nay, bố chăm sóc mẹ và em trai con đã là một khoản quá lớn rồi.”

Ông Cảnh Thanh Phong thở dài, đặt tờ giấy xuống, “Thiên Tầm, nếu như bố khuyên con đừng ly hôn, con có phải thấy rất khó hiểu không?”

“.....” Cố Thiên Tầm trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Lát nữa con sẽ thu dọn đồ đạc, tạm thời con sẽ ở khách sạn một đêm, sau này tìm được nơi khác rồi con sẽ dọn đi.”

Hai tay ông chắp sau lưng, từ bi nhìn cô: “Thiên Tầm, bố biết hai năm nay không phải chỉ có mình Cảnh Nam Kiêu có lỗi với con mà mẹ chồng con và Tiểu Dao cũng đối xử tệ bạc với con. Nhưng lần này bố vẫn mong là con giúp bố một lần nữa.”

“Dạ?” Cố Thiên Tầm có chút khó hiểu.

“Thật lòng mà nói, lần này thằng Nam Kiêu thực sự quá quắt, nếu con muốn ly hôn, bố không có ý kiến gì. Nhưng bố hy vọng là con có thể để chuyện ly hôn này lùi lại sau một chút, giúp bố và Cảnh gia qua được cơn sóng gió lần này.”

“Bố, lời bố nói con không hiểu.”

Ông Cảnh trầm ngâm giải thích: “Gần đây nội bộ công ty có sự biến động khá lớn, trước mắt sắp là lúc cần bình chọn ra lãnh đạo mới. Vốn dĩ ba định nhân cơ hội này đưa Cảnh Nam Kiêu vào hội đồng quản trị. Tất nhiên, nếu lúc này mà lộ ra chuyện ly hôn thì việc nó vào hội đồng quản trị sẽ không còn hy vọng gì nữa.”

Cố Thiên Tầm không phải không hiểu tính quan trọng của chuyện này. Hai bố con cùng trong ban quản trị sẽ có thể phòng tránh việc các cổ đông khác có ý đồ phía sau hơn. Bao nhiêu năm nay bố chồng cô và Cảnh Nam Kiêu đều bận rộn chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này. Nếu như vì cuộc hôn nhân giữa bọn họ mà hủy đi tất cả thì...

“Bố, con vốn không hiểu chuyện của công ty.” Cố Thiên Tầm đột nhiên nói vậy.

Ông Cảnh nhìn cô một cái, thở dài: ‘Con là đứa thông minh, bố biết những chuyện này con đều biết cả. Bao nhiêu năm nay bố đều xem con như con ruột, nếu con không đồng ý thì bố cũng không gượng ép con. Đương nhiên hai đứa phải ly hôn thì bố cũng sẽ không để cho con ra đi hai bàn tay trắng.”

Ông Cảnh rút ra từ trong ngăn kéo một tập giấy tờ đưa cho Cố Thiên Tầm, trong đó có kẹp cả một chùm chìa khóa.

Cô nhìn ông đầy ngạc nhiên và khó hiểu.

“Chiếc chìa khóa này là của căn nhà mà bố đã mua hai năm trước, nhà đứng tên con, vì vậy nó thuộc về con.”

“Bố...”

“Con có thể mở tập giấy tờ này ra xem.”

Cô nghe lời, mở ra. Bên trong có một tờ giấy, viết những chữ to: “Giấy chuyển nhượng cổ phần.”

“Bố đã ký và đóng dấu rồi. Tất cả đều được hoàn thành dưới sự công chứng của luật sự, vì vậy, những giấy tờ này đều có hiệu lực pháp luật.” Ông Cảnh nói: “Con hãy cầm lấy đi, nó có thể đảm bảo cuộc sống sau này của con. Còn về mẹ con và em trai con...”

“Bố, con không thể nhận được!” 10% cổ phần của Cảnh Thị tuyệt nhiên chuyển nhượng cho cô, cô không thể nhận, cũng không dám nhận.

“Cầm lấy, đây là cái con xứng đáng được nhận.” Cảnh Thanh Phong quả quyết đưa cho cô.

Cố Thiên Tầm cảm động, những cảm giác hối lỗi cũng ùa về theo, những giọt nước mắt nhịn cả buổi tối, giờ phút này đột nhiên lăn ra, “Bố, con cảm ơn ý tốt của bố nhưng món quà này quá lớn, con thật sự không thể nhận được... con đồng ý với bố là tạm thời sẽ không ly hôn với Cảnh Nam Kiêu, nhưng... ”

Cô nghẹn ngào, đưa tay lên lau nước mắt, “Hy vọng bố đồng ý cho con tạm thời dọn ra ngoài ở, thời gian này con muốn yên tĩnh một mình. Hơn nữa con muốn bố hiểu rằng, sớm muộn gì thì bọn con cũng phải ly hôn thôi.”

Cô thật sự mệt mỏi rồi, cô muốn có không gian riêng cho mình, qua những ngày bình yên. Đây là nguyện vọng của cô, nghe thì rất đơn giản nhưng đối với cô mà nói thì thật sự quá khó.

“Khoản chuyển nhượng này đã có hiệu lực, bố sẽ không thu hồi lại. Nếu con đã đồng ý tạm thời không ly hôn với Nam Kiêu thì bố sẽ tạm thời đặt nó lại ngăn kéo, lúc nào con cần đến thì bố sẽ đưa cho con.” Ông Cảnh đặt lại tập tài liệu xuống, nhìn cô một cái rồi nói: “Gần đây tâm trạng của mọi người trong gia đình đều bất ổn, hơn nữa thằng khốn Nam Kiêu còn gây ra nhiều tổn thương cho con như vậy, bố nhất định sẽ cho nó một bài học, vì vậy con muốn dọn ra ngoài bố cũng ủng hộ con. Nhưng nếu như lần này nó hối cải thì ba hy vọng con có thể cho nó một cơ hội.”

Cố Thiên Tầm miễn cưỡng gượng cười một cái: “Cảm ơn bố đã hiểu cho con.”

Cô không trực tiếp từ chối nhưng cũng không trực tiếp nói đồng ý. Cô đã từng cho Cảnh Nam Kiêu bao nhiêu lần cơ hội rồi, từ đầu đến cuối anh ta chưa từng biết trân trọng một lần nào.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa!” Cảnh Thanh Phong đổi chủ đề, “Cầm lấy chùm chìa khóa này, nếu con đã muốn dọn ra ngoài ở thì cũng không cần tìm nhà gì cả, căn nhà này mới xây xong. Hơn nữa bên trong đầy đủ tiện nghi, con chỉ cần mang theo một ít đồ dùng cá nhân là được.”

Cố Thiên Tầm cũng không từ chối.

Tìm nhà cũng không phải chuyện dễ dàng, ngày mai cô còn phải đi làm, không có thời gian. Giờ thì ổn rồi, cô chỉ cần nhanh chóng dọn đi, còn ở đâu cũng được.

“Địa chỉ nhà đây.” Ông Cảnh viết ra một tờ giấy rồi đưa cho cô.

Cố Thiên Tầm cầm tờ giấy lên nhìn: “Khu Lai Nhân?”

Nơi này thật quen thuộc.

Cô nhìn kỹ địa chỉ cụ thể, sững sờ trong giây lát. Đây không phải là... khu cạnh tòa nhà mà Mộ Dạ Bạch đã đưa mình đi lần trước hay sao?

Nếu cô dọn đến đó ở, liệu có khi nào ngẫu nhiên chạm mặt anh ta không?

“Sao vậy?”Cảnh Thanh Phong thấy cô không nói gì bèn hỏi.

“Không có gì ạ.” Cô lắc đầu, cầm lấy chìa khóa. “Vậy con đi thu dọn đồ đạc đây ạ. Con cảm ơn bố.”

“Hôm nay không còn sớm nữa rồi, con cũng mệt cả ngày rồi, hay là nghỉ sớm đi. Sáng mai bố sẽ cho tài xế đưa con đi.”

....

Đêm đó khi Cố Thiên Tầm dọn dẹp đồ đạc, Cảnh Nam Kiêu ngồi trên giường nhìn cô không rời. Điện thoại anh ta không ngừng kêu, nhưng anh không hề nhấc máy một cuộc nào.

Đợi đến khi cô gấp hết quần áo vào vali rồi, anh không thể lặng im được nữa, giơ tay đem quần áo của cô vứt lên giường, ôm chầm lấy cô: “Anh không cho em đi!”

Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, bình tĩnh lên tiếng: “Anh nghe điện thoại đi được không? Anh không thấy phiền nhưng tôi thì có.”

Cô vừa dứt lời thì điện thoại trên đầu giường lại kêu. Cố Thiên Tầm giễu cợt nhìn anh một cái, khiến anh bối rối, với lấy điện thoại ấn nút tắt nguồn. Cố Thiên Tầm gạt tay anh ta, cầm lấy quần áo gấp lại cho vào vali.

Cảnh Nam Kiêu đang định đưa tay ra với lấy quần áo một lần nữa, Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên lườm anh một cái: “Đừng ép tôi phải ly hôn với anh ngay bây giờ!”

Anh lập tức rụt tay lại, ngồi lại lên giường, nhìn gương mặt kiên quyết đó, anh hỏi đầy bất lực: “Anh phải làm sao thì em mới chịu ở lại?”

“....” Cô im lặng.

“Cố Thiên Tầm, em dọn đi như thế này, em không sợ anh sẽ ngày ngày ở bên Tần Tư Lam sao?”

Cô quả quyết đóng vali lại, cười: “Lúc tôi còn ở nhà, có ngày nào anh không ở bên cô ta đâu?”

“Anh...” Cảnh Nam Kiêu bị chặn họng, liền đổi chủ đề: “Được! Vậy em nói cho anh biết, em dọn khỏi nhà có phải là đi tìm Mộ Dạ Bạch không? Có phải em định ly hôn với anh rồi sẽ lập tức ở với anh ta không?”

Cố Thiên Tầm coi như đã hiểu ra. Cảnh Nam Kiêu hiện giờ kiên quyết giữ cô lại như vậy, có lẽ vì không cam tâm.

Nếu như...

Để anh ta biết được lần này cô dọn ra ngoài vô tình lại ở cùng một khu với Mộ Dạ Bạch thì không biết anh ta sẽ nghĩ gì nữa.

“Sao em không nói gì? Em thừa nhận rồi?” Cô im lặng không nói gì càng làm cho sắc mặt Cảnh Nam Kiêu trở nên khó coi hơn.

“Tôi nói không phải thì anh có tin không?” Cố Thiên Tầm cảm thấy bất lực, mệt mỏi, mọi thứ trong căn nhà này giờ đây dường như đều đang muốn khóa cổ cô lại, khiến cho cô thở không ra hơi. Cô ôm lấy gối, rồi đi ra chiếc sopha, nằm xuống: “Tôi mệt rồi, sáng mai tôi còn phải đi làm. Xin anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Đêm hôm đó.

Cảnh Nam Kiêu thật sự không làm phiền cô nữa.

Lúc cô đã ngủ say, anh ngồi trên giường nhìn bộ dạng cô đang nằm ngủ im lìm. Đầu óc anh hỗn loạn, tất cả mọi thứ hiện ra trong tâm trí đều là những chuyện về cô trong nhà hai năm nay. Từ sự dịu dàng ban đầu, trở thành sự lạnh lùng, dứt khoát....

Là anh và cái nhà này đã khiến cô thay đổi rồi sao?

Anh bước xuống giường, đứng cạnh cô. Cúi đầu nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng bế cô lên.

Cô nhíu mày, anh tưởng cô đã tỉnh rồi nhưng giây sau đó cô chỉ khẽ động đậy, rồi cựa mình một cái sau đó ngủ tiếp. Sự ấm áp trong lòng khiến anh khựng lại, tim anh chao đảo. Nhất thời không nói nên lời cảm giác lúc này của bản thân.

Đêm hôm đó....

Lần đầu tiên trong hai năm nay anh ôm cô, giống như bất kỳ các cặp vợ chồng bình thường khác, an nhiên ngủ.

....................

Trước khi đi làm, Cố Thiên Tầm đem đồ đạc chuyển đến khu Lai Nhân. Lúc bước vào thang máy cô mới phát hiện mình và Mộ Dạ Bạch không chỉ ở cùng một khi mà còn ở cùng một toàn nhà, càng trùng hợp hơn nữa là...

Mình ngẫu nhiên lại ở đúng tầng trên anh ta. Cô ở tầng 19, Mộ Dạ Bạch ở tầng 18.

Đem đồ đạc vào phòng xong bước ra thang máy, thang máy đi xuống dưới, mắt cô không ngừng nhìn vào con số 18, nhưng...

Tầng 18 rất nhanh sau đó đã lướt qua, đến một giây cũng không hề dừng lại.

Cô không kiềm được tự chế giễu bản thân, rời mắt đi.

Mình đang chờ đợi điều gì? Đang đợi không hẹn mà gặp anh ta sao? Để làm gì chứ! Cho dù có gặp phải thì sao chứ? Giữa bọn họ... là chính tay cô đã xóa sạch mọi chuyện!

Vì vậy... xem như cả hai đều là khách qua đường trong cuộc đời của nhau, như vậy là tốt nhất....

......

“Cậu dọn ra ngoài rồi?” Vừa nghe thấy tin cô chuyển nhà, Dương Mộc Tây còn vui vẻ hơn cô, “Đây quả là một quyết định sáng suốt! Tạm thời ly thân, ly thân hai năm sau, cho dù anh ta có muốn níu kéo cậu, không chịu ly hôn đi chăng nữa thì chúng ta cũng có thể đưa đơn ra tòa, tóa án đứng về phía chúng ta.”

“Ừm, nhưng...” Cố Thiên Tầm hơi ngập ngừng, rồi nói: “Mộc Tây, cậu có biết hiện giờ người ở tầng dưới tòa nhà mình ở là ai không?”

“Là ai? Siêu nhân à?” Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Tây chớp chớp, nói đùa với cô.

“... Mộ Dạ Bạch.”

“Cái gì?” Dương Mộc Tây trợn trừng mắt kích động.

“Xuỵt...” Cố Thiên Tầm sợ người khác nghe được, đưa tay chặn lên môi cô. Hiện giờ cả công ty đều đang đồn thổi chuyện giữa cô và Mộ Dạ Bạch. Mặc dù chuyện tối qua rốt cuộc cũng được dập tắt không lên báo đài, nhưng Ngô Ca và Vượng tổng đều ở đó, ít nhiều Ngô Ca cũng nói một chút về chuyện Mộ Dạ Bạch giải vây cho mình hôm qua. Hiện giờ thì có mười cái miệng cũng không biện bạch được.

“Cậu cố ý phải không?” Dương Mộc Tây cười đầy bí hiểm.

“Cậu thôi đi, đây là chìa khóa bố chồng mình đưa cho mình.”

Mộc Tây huých nhẹ cô một cái, “Vậy chỉ có thể nói là hai người có duyên thôi. Thiên Tầm, hay là cậu thử đến với anh ta xem? Dù gì thì cậu sớm muộn gì cũng phải ly hôn với Cảnh Nam Kiêu, hơn nữa cậu và anh ta chưa từng có gì với nhau.”

Cố Thiên Tầm lườm cô một cái, đang định nói gì đó thì Ngô Ca bước vào. Đi thẳng đến bàn làm việc của Cố Thiên Tầm gõ gõ xuống bàn, “Chuẩn bị một lát đi, hai giờ chiều hai cô cùng với Hà Tâm Nhu và tôi sẽ đi đến họp tại khách sạn Hoàn Vũ.”

“Vâng thưa sếp, chúng tôi chuẩn bị ngay đây ạ.” Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây nhìn nhau một cái rồi nói: “chúng tôi sắp xếp lại một chút các tài liệu về dự án khách sạn Hoàn Vũ.”

“Ừm, nhanh lên chút.”

.............

Ba người họ ôm đống tài liệu đi đến khách sạn Hoàn Vũ, đi theo lễ tân lên phòng họp trên tầng 28. Đứng bên cửa sổ, thông qua tấm kính lớn, Cố Thiên Tầm nhìn từ trên xuống dưới tất cả các thiết kế của khách sạn Hoàn Vũ, không xa ngoài kia là bãi biển mênh mông không thấy bờ.

Mộ Dạ Bạch....

Có thể giờ này anh ta đang ở tầng cao nhất ở đây...

Tối qua lúc cô đi, hai người đã nói với nhau những lời tuyệt tình như vậy, e rằng anh ta cũng không ngờ rằng bọn họ nhanh như vậy đã phải gặp mặt. Lòng cô lúc này không rõ là cảm giác gì.

Trong lúc đang mải suy nghĩ lung tung thì Dương Mộc Tây kéo tay cô: “Thiên Tầm, bọn họ đến rồi!”

Theo bản năng Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn, tưởng rằng sẽ thấy Mộ Dạ Bạch, nhưng... người đó không phải anh. Cô nhận ra người đàn ông này, lần trước vào ngày kỷ niệm kết hôn giữa của cô và Cảnh Nam Kiêu, bọn họ đã từng gặp nhau ở Thịnh Thế. Anh ta là một trong ba người đi cùng Mộ Dạ Bạch lúc đó.

Đây tuyệt đối là một người xuất sắc, cho dù Mộ Dạ Bạch ở đây vào lúc này thì anh ta cũng không hề kém cạnh về ngoại hình. Cố Thiên Tầm liếc nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, quả không ngoài dự đoán của cô... Hà Tâm Nhu tuy mặt không biểu lộ gì nhưng đôi mắt sáng lên hơi ươn ướt. Còn một bên Dương Mộc Tây thì... chỉ thấy từ đầu đến cuối mắt cô đều dán chặt vào người đàn ông đó, không nhúc nhích nhưng ánh mắt cô có phần phức tạp. Cố Thiên Tầm vốn tưởng cô đang ngây người ra vì trai đẹp, nhưng ánh mắt ngỡ ngàng đó có vẻ không giống lắm.

Rốt cuộc là thế nào?

“Chào ông Lam!” Ngô Ca đã bước lên trước một bước chào hỏi đối phương.

“Đã để mọi người đợi lâu rồi, xin thứ lỗi! Vừa kết thúc một cuộc họp nên đến muộn hai phút, mong mọi người thông cảm, làm mất thời gian của mọi người rồi.” Đối phương điềm tĩnh bắt tay với Ngô Ca. Sau đó tươi cười giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Lam Tiêu, cũng là phó phụ trách dự án mới, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Lam Tiêu? Phó tổng giám đốc khách sạn Hoàn Vũ.

Hà Tâm Nhu vừa nghe đến cái tên này, lập tức bước lên trước một bước, giới thiệu bản thân: “Lam tổng, rất hân hạnh được biết anh. Tôi là Hà Tâm Nhu của công ty Lan Điền.”

Lam Tiêu mỉm cười bắt tay cô ta, khen: “Nghe nói tòa nhà “Bách gia Lầu” trong dự án của chính phủ là do cô phụ trách, người ta thường nói “Đàn bà dễ có mấy tay”, theo tôi thấy hiện nay đã vượt sức tưởng tượng của người xưa rồi.”

“Anh quá lời rồi.” Hà Tâm Nhu được khen như vậy thì đỏ cả mặt lên.

Đợi bọn họ lời qua tiếng lại xong, Cố Thiên Tầm mới bước lên trước một bước. Nhớ lại chuyện ồn ào mình gây ra lần trước, đến giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Cô ho khan một tiếng rồi mở lời: “Chào anh, tôi là Cố Thiên Tầm của công ty Lan Điền.”

Quả nhiên vừa nhìn cô một cái, anh ta đã cười ha hả lên, cười đến mức Cố Thiên Tầm cảm thấy không tự nhiên.

“Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi! Nghe nói đích thân Mộ tổng chọn cô làm giám đốc dự án, vậy sau này mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“....Hợp tác vui vẻ.” Hiện giờ cô đã bắt đầu cảm thấy không “vui vẻ” nổi rồi.

Còn lại mỗi mình Dương Mộc Tây ở phía sau.

Sự chú ý của Lam Tiêu rời khỏi Cố Thiên Tầm mà dần hướng về phía cô. Vào giây phút nhìn rõ cô, anh ta hơi khựng lại, nhíu mày, chậm rãi nói: “Cô gái này có gì đó rất quen.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.