Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 92: Hạnh phúc cần tự mình giành lấy



Ngày hôm sau.

Cố Thiên Tầm đến công ty như thường lệ. Dưới ánh mắt kinh ngạc có, khinh bỉ có, thương hại cũng có của các đồng nghiệp, cô thản nhiên ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính ra. Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang dán vào người mình, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách tự nhiên: “Mọi người đều rất rảnh rỗi, công việc làm xong hết rồi phải không?”

Câu nói vừa phát ra, tất thảy đều quay ngay sang chỗ khác. Buổi họp lần trước cô cho hai người An Nhã và Chu Linh một bài học, đến giờ ai nấy vẫn còn thấy gờm! Giờ đây cô lại còn có quyền sinh quyền sát trong tay, tất nhiên không ai dám trực tiếp đối đầu với cô. Cố Thiên Tầm quay lại chú tâm vào công việc như cũ, thở ra một hơi.

Dương Mộc Tây đẩy ghế lại bên cạnh cô, “Không sao rồi chứ? Mình đã bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi đi rồi mà không nghe.”

“Ở nhà cả ngày thì chán lắm, yên tâm đi, mình không yếu đuối như vậy đâu.”

Hai người đang nói chuyện thì cô nhân viên lễ tân ở sảnh ngoài bước vào, “Cô Cố, bên ngoài có người tìm cô.”

Cô bất ngờ nhìn sang, Dương Mộc Tây cũng ngẩng lên nhìn, cảnh giác đứng dậy: “Ai thế?”

Cả phòng làm việc đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa, chỉ thấy một cậu thanh niên trẻ ôm một bó hồng nhung to bước vào. Hoa nhiều đến mức có phần phô trương, khiến khuôn mặt người đối diện bị bó hoa che lấp hoàn toàn.

“Xin hỏi, ai là Cố Thiên Tầm ạ?”

“Là tôi.” Cô bước ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên người chuyển phát hoa, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm.

“Đây là là hoa chuyển phát cho cô, phiền cô ký nhận vào đây ạ.”

Cố Thiên Tầm không ký ngay mà rút tấm thiệp kẹp chặt trong bó hoa ra xem. Trên thiệp không ghi gì nhiều, chỉ vẻn vẹn ba chữ: “ANH XIN LỖI!”

Cố Thiên Tầm thở ra một hơi, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Nếu tất cả mọi chuyện trên đời này chỉ cần ba từ này là có thể giải quyết, có thể tan biến hoàn toàn được thì cô đâu cần phải canh cánh trong lòng như vậy. Nhưng thật sự là cô không làm được!

Từ trước đến nay cô không phải người rộng lượng hải hà như vậy.

“Phiền anh trả lại hoa giúp tôi, tôi không quen biết người này.”

“Cố tiểu thư, cô đừng làm khó tôi nữa, không gửi quà đến tay người nhận thì tôi bị trừ lương, còn phải bù thêm chi phí xăng xe vận chuyển nữa.” Người kia nói đầy khổ tâm.

“Thiên Tầm, bó hoa to như thế này chắc cũng phải 99 bông đấy nhỉ, người ta đem đến đây cũng đã vất vả rồi, nặng lắm đấy.” Một đồng nghiệp của cô lên tiếng.

Cậu thanh niên chuyển phát nhanh lập tức cười rồi phụ họa theo: “Đúng đấy ạ. Nếu cô không thích bó hoa này thì vứt vào thùng rác là được rồi.”

Cố Thiên Tầm tất nhiên không nỡ làm khó một người vô can, đành ký nhận hoa. Cậu thanh niên kia đưa cho cô bó hoa, nói lời cảm ơn rồi rời đi. Cô ôm bó hoa, nhìn nó một cách lạnh lùng. Trước đây cô từng nghĩ rằng nhận được hoa của chồng là một điều vô cùng lãng mạn, nhưng giờ mới phát hiện...

Trong lòng đã nguội lạnh rồi thì cho dù đối phương có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng đều chỉ cảm thấy chán ghét và phản cảm mà thôi.

Cô ôm bó hoa thẳng tay ném vào thùng rác công cộng trước cửa phòng. Lúc này Hà Tâm Nhu vừa hay bưng cốc trà sữa bước qua, cô ta châm chọc: “Bó hoa to như thế này, là của Cảnh thiếu gia hay là của Mộ tổng tặng cho vậy? Cô quả nhiên là rất có mị lực, thâu tóm được cả hai người đàn ông trong lòng bàn tay dễ dàng. Chẳng giống như mấy người bọn tôi, muốn có người tặng hoa cũng không ai tặng!”

Cố Thiên Tầm nhìn cô ta một cái, cười ôn hòa: “Vậy cũng khó trách được, chị Tâm Nhu cũng đâu còn trẻ trung gì nữa nhỉ. Nếu như trẻ lại khoảng 8 đến 10 tuổi thì chẳng phải 99 bông hồng, chị muốn thì có mà 1000 bông cũng có người tặng ý chứ!”

Mấy đồng nghiệp khác trong phòng nghe thấy cô nói vậy thì cười rộ lên. Hà Tâm Nhu mặt trắng bệch, lườm Cố Thiên Tầm một hồi rồi mới bước về phòng làm việc.

Ai mà không biết kẻ thù của cô ta chính là tuổi tác. Đã ba mươi mấy rồi vẫn chưa có bạn trai, càng không nói gì đến chuyện cưới xin rồi. Sau lưng cô ta, những đồng nghiệp vốn không ưa đều gọi cô ta là “bà cô già”.

Cố Thiên Tầm vừa ổn định tâm trạng được một lúc thì điện thoại vang lên. Là số của Cảnh Nam Kiêu. Cô đã xóa tên anh ta trong danh bạ rồi nên bây giờ chỉ còn lại một dãy số xa lạ. Cô không nghe máy, ấn nút tắt chuông.

Cũng may anh ta không đeo bám quẩn thỉu như trước nữa, sau ba lần không nhấc máy đã thôi không gọi nữa.

.....

Buổi chiều vì có việc cần bàn bạc với người bên Hoàn Vũ nên cô thu dọn sớm rồi đi đến khách sạn Hoàn Vũ.

Cô đã hẹn trước gặp Lam Tiêu vào lúc 4 giờ, đến khách sạn Hoàn Vũ thì mới 3 rưỡi. Cố Thiên Tầm bèn đi qua vườn hoa nhỏ của khách sạn để ra bờ biển đi dạo. Gió biển thổi vào mặt mát rượi, mang theo vị mằn mặn đặc trưng, phần nào giảm bớt đi những mệt mỏi, buồn phiền của cô.

“Cố tiểu thư.”

Sau lưng chợt vang lên tiếng gọi nhẹ. Giọng nói quen thuộc này khiến cô giật mình trong chốc lát, từ từ quay người lại và nhìn thấy sau lưng mình là Tần Tư Lam.

Cô ta đi chân trần, mặc một bộ váy dài in cánh hoa nhỏ, trên vai khoác nhẹ vạt khăn mỏng. Gió biển thổi tung mái tóc đen mềm mại của cô, gương mặt nhỏ ẩn hiện sau suối tóc dài có cảm giác thanh tân diệu vợi. Từ sau lần gặp ở buổi dạ tiệc trước thì giờ là lần đầu tiên hai người gặp lại.

Cô ta gầy đi khá nhiều.

“Lâu rồi không gặp.” Tần Tư Lam bắt chuyện trước.

Cố Thiên Tầm mỉm cười, không muốn dây dưa khách sáo gì nhiều với cô ta, liền hỏi thẳng: “Không biết Tần tiểu thư có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Ánh mắt Tần Tư Lam nhìn chằm chằm lên mặt cô: “Mặt cô có vẻ hơi sưng đấy, cô bị dị ứng à?”

“Chuyện vặt thôi.” Cô không muốn nhắc lại chuyện hôm qua trước mặt Tần Tư Lam. “Còn cô thì sao? Nhìn cô có vẻ có tâm sự, tâm trạng không vui à?”

Ánh mắt Tần Tư Lam lóe lên một cái, sau đó cô ta quay người đưa mắt nhìn về phía biển trời mênh mông, giọng nói vẫn dịu dàng như vậynhưng mỗi từ nói ra lại như giấu kim trên nệm: “Cố tiểu thư kết hôn với Cảnh Nam Kiêu cũng được hai năm rồi nhỉ? Nghe Nam Kiêu nói hai năm này cô và anh ấy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hữu danh vô thực. Nếu không phải tôi tự mình trải nghiệm chắc tôi còn tưởng là khả năng giường chiếu của anh ấy có vấn đề nên mới không động vào người cô như thế. Thật tội nghiệp cho cô quá...”

Nói xong câu cuối, cô ta quay người lại, nhìn Cố Thiên Tầm cười mỉm một cái đầy ý tứ, cứ như thể chính mình mới là người vợ danh chính ngôn thuận của Cảnh Nam Kiêu vậy.

Cố Thiên Tầm thật sự không chấp những điều này, cô nói, sắc mặt không thay đổi: “Khổ thân Tần tiểu thư đã phải vất vả hao mòn để thỏa mãn anh ấy rồi, người tội nghiệp ở đây là cô mới phải.”

Cô cũng nhìn về phía xa xăm, không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt khó hiểu của Tần Tư Lam, chỉ thản nhiên nói: “Có một số người giống như khúc mía vậy. Lúc mới nhai thì cắn phát nào tứa nước ngọt ra đến đấy, sau đó nhai thêm vài lần thì vị ngọt không còn nữa rồi, trở thành một đống bã. Tôi bèn nhả cái miếng bã đấy ra, Tần tiểu thư không chỉ đưa tay ra hứng lấy mà còn nâng niu giữ khư khư như báu vật. Cô nói xem, vậy có tội nghiệp không?”

Cố Thiên Tầm vừa dứt lời thì mặt Tần Tư Lam đã tím tái.

“Cố tiểu thư, cô nói như vậy có ức hiếp người khác quá đáng không hả!” Giọng Tần Tư Lam đã không còn vẻ dịu dàng vừa nãy.

Cố Thiên Tầm cười sắc sảo đáp lại: “Thật buồn cười quá, hay Tần tiểu thư nói cho tôi biết: Đứng trước một kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình của tôi thì tôi phải nói chuyện như thế nào mới không bị coi là ức hiếp người khác nhỉ?”

“Chính cô mới là kẻ thứ 3 đấy! Nếu không phải hai năm trước cô cố tình lấy Cảnh Nam Kiêu cho bằng được thì giờ đây người anh ấy lấy chính là tôi, nói cho cùng thì chính là vì cô mà bây giờ chúng tôi mới không thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau được!” Giọng Tần Tư Lam sắc lẹm.

Cố Thiên Tầm không nói gì thêm nữa. Cô suy nghĩ: Không lẽ mình mới là kẻ thứ 3 sao?

Có lẽ đúng là như vậy!

Nếu như những gì cô phải chịu đựng hai năm nay là sự trừng phạt cho sai lầm to lớn mà cô đã phạm phải thì cô cũng đành chấp nhận.

“Cô không cần phải vội vàng kết tội tôi như thế đâu, hiện giờ tôi cũng không cách nào rút ra được. Thỏa thuận ly hôn tôi đã đưa cho Cảnh Nam Kiêu rồi. Ngược lại, tôi mong là Tần tiểu thư hãy giúp tôi khuyên nhủ anh ta, để anh ta đừng có trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng ký vào đơn xin ly hôn cho tôi. Còn nữa...” Cố Thiên Tầm ngừng lại một lát, nhìn cô ta: “Phiền cô chuyển lời đến anh ta giúp tôi, xin anh ta đừng có vô duyên vô cớ đến tìm cô, nhất là đừng có tặng hoa hoét gì cho tôi nữa.”

Tần Tư Lam sững sờ như nghe không hiểu những gì Cố Thiên Tầm đang nói, cô ta hỏi lại: “Cô bảo sao... Nam Kiêu tặng hoa cho cô?”

Cố Thiên Tầm đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Xin lỗi Tần tiểu thư, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Cô không được đi!” Cố Thiên Tầm mới bước được một bước, Tần Tư Lam đã kéo tay cô lại, giọng cô ta run run: “Cô nói rõ ràng mọi chuyện đi xem nào. Gần đây Nam Kiêu không đến đây, là anh ấy đi tìm cô sao? Anh ấy tặng hoa cho cô, anh ấy đang cố nịnh nọt làm lành với cô, có phải vậy không?”

Cô ta như đang bị đả kích, hỏi dồn dập một tràng, mắt đỏ hoe. Cố Thiên Tầm cảm thấy tình cảnh lúc này thật nực cười, sao giờ mọi chuyện cứ như kiểu Tần Tư Lam là người bị hại, còn cô là kẻ xấu xa đi cướp người đàn ông của cô ta không bằng.

“Anh ta nghĩ gì muốn gì thì tôi không biết. Nếu Tần tiểu thư còn muốn biết chuyện gì thì tốt nhất đi mà hỏi thẳng anh ta. Chuyện giữa cô và anh ta chẳng liên quan gì đến tôi cả!”

Cô giằng tay ra khỏi tay Tần Tư Lam, quay người đi thẳng.

Sau lưng cô, Tần Tư Lam vẫn đang đứng thất thần ở đó, để mặc cho gió biển thổi mụ mị đầu óc, đến mức mắt đỏ mờ đi. Đột nhiên cảm giác có gì đó trào lên trong cổ họng, cô ta nôn thốc nôn tháo.

“Tần tiểu thư, cô không sao chứ?” Một người bảo vệ đi gần đó nhìn thấy cô ta như vậy liền chạy lại hỏi han. Cô ta là khách VIP của khách sạn Hoàn Vũ, có thẻ VIP hạng sang của khách sạn, nên tất nhiên nhân viên của khách sạn ai không ai dám làm cô ta phật ý.

Tần Tư Lam xua xua tay: “Tôi không sao, anh đi làm việc của anh đi.”

“Hay tôi gọi bác sĩ cho cô nhé?”

“Không cần đâu, để tôi yên tĩnh một mình.” Cô ta đáp.

..............

Đúng 4 giờ, Cố Thiên Tầm vào phòng làm việc của Lam Tiêu. Lam Tiêu vừa họp xong, vừa đi vào trong vừa nới bớt cà vạt trên cổ. Cô vội đứng lên chào: “Lam tổng.”

Nhìn thấy cô, ánh mắt Lam Tiêu thay đổi, có chút ngỡ ngàng: “Sao lại là cô? Còn cô ấy đâu?”

Cố Thiên Tầm cười, cố tình hỏi lại: “Không biết người mà Lam tổng nói đến là ai?”

Lam Tiêu nhìn cô một cái, bặm môi nói: “Cố tiểu thư, việc biết rõ còn cố hỏi này sẽ làm giảm năng suất công việc đi đấy. Tôi hy vọng là về sau chúng ta hợp tác trong dự án này sẽ ăn ý và hiểu nhau hơn nữa.”

Đúng là một người không dễ đối phó!

Cố Thiên Tầm vội nói: “Mộc Tây có một số chuyện khác cần giải quyết vì vậy hôm nay tôi đến. Anh gọi tôi Thiên Tầm là được.”

“OK. Giờ chúng ta bàn chuyện chính.” Lam Tiêu ngồi xuống sofa, hất hất cằm về ghế đối diện, Cố Thiên Tầm biết ý, ngồi xuống đó. Cô mở lời trước: “Tôi hy vọng Lam phó tổng có thể nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi đi xem và đo đạc tại công trường xây dựng của dự án, càng sớm càng tốt.”

Lam Tiêu gật đầu: “Không vấn đề gì, chuyện này chúng tôi đã sớm sắp xếp rồi. Cô biết cách đo đạc chứ?”

“Tất nhiên rồi, đó là kỹ thuật cơ bản.”

“Thế còn Dương Mộc Tây?”

“Cũng OK.”

Tiêu Lam cầm ipad lật xem thời gian biểu của mình rồi nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Vào ngày này tuần sau, cũng là ngày thứ sáu, cô và Mộc Tây chuẩn bị đi công tác. Công việc đo đạc sẽ do hai cô đảm nhiệm. Có vấn đề gì không?”

Cố Thiên Tầm lập tức trả lời: “Tất nhiên không vấn đề gì.”

“Còn một chuyện nữa cần thông báo với cô và mọi người. Sau chuyến công tác lần này trở về thì tổ công tác của cô sẽ tạm thời dời sang khu lầu hành chính của Hoàn Vũ chúng tôi để thuận tiện trao đổi và điều chỉnh kịp thời những chi tiết trong công việc. Không vấn đề gì chứ?”

Những chuyện này là điều rất bình thường trong nội bộ, những dự án lớn trước cũng từng làm như vậy. Chỉ là nếu vậy thì sau này mình và Mộ Dạ Bạch lại thành đi ra đụng phải, đi vào chạm nhau... thật không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.

Bàn chuyện xong với Lam Tiêu cũng gần giờ tan làm rồi. Cố Thiên Tầm bèn xin phép ra về, Lam Tiêu cũng đi theo cùng xuống dưới lầu. Cô đứng đợi thang máy dành cho nhân viên, còn Lam Tiêu đi sang phía thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài.

Thang máy chuyên dụng từ tầng 48 đi xuống, đến tầng 45 liền dừng lại.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Lam Tiêu nhìn người đang đứng trong thang máy một cái. “Anh đi bây giờ à?”

“Ừm.” Mộ Dạ Bạch đứng trong thang máy, gật đầu.

Lam Tiêu cười một tiếng rồi quay người hướng sang Cố Thiên Tầm nói: “Thiên Tầm, cô cũng vào thang máy này đi cùng luôn đi.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, thang máy bên này cũng sắp xuống đến nơi rồi.” Cố Thiên Tầm xua tay khước từ.

Mộ Dạ Bạch nghe thấy giọng nói này, liền bước ra khỏi thang máy. Nhìn thấy anh, Cố Thiên Tầm “a” lên một tiếng đầy kinh ngạc. Không ngờ lại vô tình gặp anh.

“Vào đi.” Mộ Dạ Bạch không nói nhiều, chỉ giơ tay vẫy cô vào.

Cô nhìn một vòng xung quanh, ở đây không chỉ có mình cô mà còn có cả các nhân viên khác của khách sạn nữa.

Chuyện lần trước anh nhảy xuống hồ nước cứu mình có lẽ đã truyền khắp cả khách sạn rồi, cô không muốn mình lại gây ra thêm phiền phức gì nữa. Chỉ đứng đó lắc đầu, lùi về phía sau một chút, ra hiệu từ chối anh.

Anh cau mày, trầm ngâm bước ra, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô lôi vào thang máy. Cô kinh ngạc định rút tay ra thì anh lại càng siết chặt hơn.

“Này, Mộ Dạ Bạch!”

Sau khi Mộ Dạ Bạch kéo cô vào xong thì Tiêu Lam là người cuối cùng bước vào. Anh ta chỉ nhìn hai người cười nham hiểm. Cố Thiên Tầm bị anh ta cười cho ngượng chết đi được. Một lúc sau mới phát hiện ra trong thang máy còn có thư ký Cận Vân và trợ lý Trần Anh Hào.

Cố Thiên Tầm vội rụt tay ra khỏi tay Mộ Dạ Bạch rồi mới gật đầu chào bọn họ, cô lùi lại phía sau dứng nép vào thành thang máy. Mộ Dạ Bạch quay người nhìn cô một cái, cũng không nói gì.

Tất cả cùng bước ra khỏi thang máy xong đi về phía cửa khách sạn, xe của Mộ Dạ Bạch và Lam Tiêu đã đợi sẵn ngoài cửa. Cận Vân đưa chìa khóa cho Mộ Dạ Bạch, Lam Tiêu mở cửa xe ra, một tay đặt lên cửa xe, hỏi: “Tối nay anh lại không ở khách sạn à?”

“Ừm.” Mộ Dạ Bạch chỉ đáp lại một tiếng rồi mở cửa xe ra.

“Dạo này anh kỳ lạ lắm đấy nhé, trước đây cả ngày ở khách sạn, hiếm hoi lắm mới về nhà. Gần đây số lần về nhà của anh ngày càngtăng lên, không phải là giữ báu vật hay mỹ nữ gì ở đó đấy chứ?” Ánh mắt bí hiểm của Lam Tiêu quét qua người Cố Thiên Tầm đang đứng bên cạnh một cái. Cố Thiên Tầm có tật giật mình, ngại ngùng chỉ đành giả bộ không hiểu, ý nhị nói: “Hai người cứ nói chuyện nhé, tôi còn có việc không tiện ở lâu. Tạm biệt!”

Cố Thiên Tầm nói xong liền xách đồ đi.

Sắc mặt Mộ Dạ Bạch trầm xuống, cũng không gọi cô, chhir nhìn theo bóng cô đi về hướng trạm xe buýt.

Cố Thiên Tầm đang đứng đợi xe giữa dòng người tấp nập thì một chiếc Maybach phóng đến, chiếc xe sang này khiến người đi đường và người xung quanh không khỏi há miệng trầm trồ. Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đằng sau lộ ra, càng khiến các cô gái ồ lên thành tiếng.

Cố Thiên Tầm không nhịn được thở dài. Người đàn ông này quả thật đi đến đâu cũng gây sự chú ý. Chỉ là... một người đàn ông xuất sắc như anh tại sao lại chỉ đối tốt với một mình cô như vậy chứ?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.”

Mộ Dạ Bạch đã nghiêng người đẩy cửa xe ra cho cô.

Cô cũng không thoái thác nữa mà bước lên xe. Anh không lái xe đi khỏi ngay mà chỉ đóng cửa sổ lên, nghiêng người sang bên cạnh, đưa tay ra vuốt tóc trên trán cô.

Cố Thiên Tầm nhìn anh, khoảng cách giữa hai người không đầy một tấc, mỗi đường nét trên gương mặt anh đều góc cạnh, thanh thoát. Trong đôi mắt sâu đó là đầy ắp sự quan tâm và dịu dàng, nó khiến trái tim cô không ngừng run lên. Ngón tay anh vuốt qua mặt cô, hơi ấm từ ngón tay khiến cô xao xuyến, không nỡ rời ra.

“Mặt em... hết sưng rồi chứ?” Cô lên tiếng thăm dò. Nhìn anh một cái rồi lại lập tức quay đi.

Mộ Dạ Bạch giữ nguyên, không động đậy, chỉ quan sát một chút rồi nhìn thẳng vào ánh mắt đang né tránh của cô. “Vẫn còn hơi sưng, tối sang phòng anh lấy thuốc, sau hôm nay nữa chắc mai sẽ khỏi hẳn.”

“Vâng.” Cô khe khẽ gật đầu, rồi nhích ra xa người anh, dựa vào góc bên kia. Cô lại bắt đầu giữ khoảng cách với anh theo bản năng.

Sắc mặt Mộ Dạ Bạch có phần trầm đi một chút, rồi đột nhiên cất tiếng hỏi: “Em thật sự sợ sẽ yêu anh à?”

Tim cô đập mạnh, giả vờ không hiểu câu hỏi của anh: “Sao cơ?”

“Hạnh phúc là một thứ đôi lúc cần phải tự bản thân mình giành lấy. Nếu em cứ giữ mãi cái trạng thái sợ sệt rồi trốn chạy như thế này thì hạnh phúc cũng sẽ rời xa em.” Giọng anh bình thản, chậm rãi, rồi đưa mắt nhìn sang cô: “Hiểu ý anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.