“Cố Thiên Tầm, hãy cho anh một cơ hội để chuộc lỗi! Em đừng qua lại với Mộ Dạ Bạch nữa, đừng bị anh ta đưa vào tròng, anh ta đối với em không...”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cố Thiên Tầm ngắt lời anh ta, cô nghe rõ thấy giọng nói của mình đang run lên, mệt mỏi, đau đớn. “Tôi hiểu anh định nói gì.”
Đã nói đến vậy rồi, Cảnh Nam Kiêu cũng không nói thêm được gì nữa. Anh ta mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xong hạ cửa kính xuống, thò đầu ra: “Em cẩn thận chân đó, đừng để bị thương nữa.”
Cố Thiên Tầm chỉ khẽ gật đầu, nhìn chiếc xe đó dần biến mất trong màn đêm. Lúc đang định quay đo ánh mắt cô bất chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở góc.
Cô giật mình.
Chiếc xe đó đang đỗ phía đối diện.
Chiếc Maybach màu đen đã âm thầm ở đó từ bao giờ. Vừa nãy cô mải giằng co với Cảnh Nam Kiêu nên căn bản không hề để ý đến phía bên đó....
Trong màn đêm thật ra cũng không nhìn rõ được gì, nhưng cô cảm giác hướng đó đang đó ánh mắt nhìn về phía mình khiến cô run rẩy, tim thắt lại...
Anh ta đã ở đó bao lâu rồi? Vừa nãy Cảnh Nam Kiêu ôm cô xuống xe, hôn lên trán cô, có phải anh đã thấy hết rồi không?
Trong lòng bỗng có cảm giác hoảng sợ.
Sợ anh hiểu lầm.
Nhưng ngay sau đó cô bỗng chua xót cười bản thân.
Tại sao lại phải sợ hiểu lầm chứ?
Cảnh Nam Kiêu là chồng cô, anh ta ôm cô, hôn cô là chuyện đúng khỏi phải nói. Hơn nữa... Mộ Dạ Bạch sẽ quan tâm sao?
Đang nghĩ như vậy thì chiếc xe trước mặt bật đèn chiếu thẳng vào cô.
Ánh sáng chói lóa khiến cô nhất thời không mở mắt ra được. Chiếc xe lao về phía cô, tim cô bỗng giật thót lại, nhưng ngay sau đó...
Anh chỉ đi ngang qua cô, quay đầu xe lạnh lùng lướt qua....
Cô đứng đơ ra như gỗ, nhìn chiếc xe lao vút đi....
Những ánh đèn cuối cùng cũng biến mất, tim cô bỗng nhiên đau nhói.
Có cảm giác bức bối trong lòng không nói lên lời....
..........................
Đêm hôm trước ngày đi công tác đo đạc.
Ngô Ca bước ra từ phòng làm việc, nói với tất cả mọi người trong dự án của Hoàn Vũ: “Tối nay Mộ tổng và Lam phó tổng của Hoàn Vũ mời ăn cơm, mọi người đều phải đến đầy đủ, không ai được phép vắng mặt! Còn nữa, từ mai trở đi tất cả đều phải chuyển đến Hoàn Vũ, mọi người hãy chuẩn bị trước đi.”
“Vậy qáu tốt rồi, làm việc ở Hoàn Vũ với không gian như thế này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thích rồi! Viết báo cáo, vẽ phác thảo, thưởng thức cafe, ngắm cảnh biển... đúng là tuyệt diệu!” Cả phòng làm việc bắt đầu chộn rộn cả lên.
“Lại còn 4 vị tổng tài đẹp trai sáng ngời nữa chứ. Tuy là Mộ tổng chúng ta không còn hy vọng nữa rồi, nhưng vẫn còn 3 người còn lại mà.” Những câu nói này không nghi ngờ gì nữa, là từ phía các cô gái trẻ, vừa bàn tán vừa không quên lôi gương ra ngắm nghía.
Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Dương Mộc Tây, mặt Dương Mộc Tây không có bất cứ biểu cảm nào.
Đợi đến lúc tan làm, mọi người đều ào ào ra khỏi Lan Điền, đi về phía Hoàn Vũ.
Nhà hàng ăn của Hoàn Vũ, Cố Thiên Tầm cũng là lần đầu tiên đến. Cô và Mộc Tây đều nhìn quanh 4 phía, không ngừng trầm trồ đúng là mọi thứ ở đây đều được trang trí rất tinh tế.
“Nói thật lòng là không gian làm việc ở Hoàn Vũ thật không chê vào đâu được, mình cũng đã tưởng tượng cảnh hàng ngày nhìn ngắm nhìn biển làm việc. Nhưng...” Dương Mộc Tây nhìn Cố Thiên Tầm dò xét, “Sau này có lẽ đi ra đi vào đều chạm mặt Mộ tổng rồi, hơn nữa cậu không phải bảo là Tần Tư Lam cũng ở đây sao?”
“Bọn họ là bọn họ, mình là mình, đều là chuyện công việc, gặp thì kệ thôi.” Cố Thiên Tầm nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại không hề bình thản được như vậy, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ nhất. “Cậu thì sao? Hàng ngày đối mặt với Lam Tiêu, cậu định làm thế nào?”
“Mình chẳng làm thế nào cả, anh ta chỉ muốn gặp con thôi, còn mình thì thế nào cũng được, chỉ có động đến con thì mình nhất định không cho anh ta có chút cơ hội nào.” Nói đến con, vẻ mặt Dương Mộc Tây vô cùng kiên định. Không nói cũng biết, trận chiến này giữa cô và Lam Tiêu không thể ngày một ngày hai mà giải quyết dứt điểm được. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến phòng cách biệt, cô bước vào cùng với mọi người thì liền nghe thấy giọng nói: “Mộ tổng, Lam tổng, hôm nay đã làm phiền rồi.”
“Nói khách sáo gì vậy chứ, đến đây nào, tất cả cùng ngồi xuống đi.” Lam Tiêu nhiệt tình gọi mọi người.
Mộ Dạ Bạch không nói gì.
Cố Thiên Tầm đi vào cùng mọi người, ngồi đại một chỗ. Mộ Dạ Bạch ngồi phía bên kia chếch chếch chỗ đối diện với cô. Thần thái anh điềm đạm, trầm tĩnh. Cố Thiên Tầm bất giác nhìn một cái rồi vội vàng quay đi chỗ khác.
Lam Tiêu dặn dò phục vụ mang thức ăn lên.
Anh ta nâng ly rượu đứng lên, mọi người không dám chậm trễ, lập tức đứng lên theo. Bên kia, Mộ Dạ Bạch cũng đứng dậy. Lam Tiêu cười nói: “Dự án lần này là một dự án lớn, xin nhờ vào mọi người rồi. Tôi và Mộ tổng kính mọi người một ly. Đặc biệt là ba người...”
Ánh mắt anh ta nhìn về Cố Thiên Tầm, Mộc Tây và Hà Tâm Nhu, cuố cùng quay người dừng lại ở Mộc Tây, ánh mắt hơi sâu, “Ba người các cô đều là người phụ trách, vất vả cho các cô rồi.”
“Lam tổng yên tâm, nhất định sẽ không làm anh thất vọng.” Hà Tâm Nhu lên tiếng, chủ động bước đến cụng ly với Lam Tiêu, nói: “Lam tổng, để biểu thị thành ý, tôi xin cạn trước.”
Nói xong cô ta ngửa cổ uống hết không còn một giọt. Lam Tiêu khen: “Đúng là hào sảng!”
Bên này, Cố Thiên Tầm và Dương Mộc Tây không dám uống hết, chỉ nhấp môi đáp lại.
Khung cảnh bỗng chốc trở nên rộn rã hơn, mọi người dần nói chuyện ồn ào. Ngô Ca đột nhiên nói: “Thiên Tầm, phương án này được thực hiện, công của cô không nhỏ. May mà Mộ tổng anh minh, chọn được cô xuất sắc như vậy đảm nhiệm dự án.”
Cố Thiên Tầm hơi sững người, bất giác nhìn về phía Mộ Dạ Bạch một cái. Cả bàn tiệc to như vậy, đúng lúc này anh cũng đang nhìn mình. Ánh mắt rất phức tạo, như xuyên qua không gian mà lao thẳng về phía cô.
Cô nhìn đi chỗ khác, cười gượng đáp lời: “Sếp đang nói gì khách sáo vậy, tôi không dám tùy tiện chiếm công.”
“Cô nói vậy chẳng khác nào phủi sạch sự đề bạt mà Mộ tổng giành cho cô, cô nói vậy là không được rồi.”
“Tôi không hề có ý đó.” Cố Thiên Tầm vội giải thích. Ngô Ca là người khôn khéo, nói chuyện luôn xoanh quanh chủ đề hai người bọn họ. “Cho dù cô có ý này hay không thì tóm lại cô nói cảm ơn Mộ tổng một câu cũng là điều nên làm đúng không?”
Cố Thiên Tầm biết mình cưỡi lên lưng hổ khó xuống được rồi, mới mỉm cười: “Tất nhiên là nên làm ạ.”
Lúc này cô mới cầm ly rượu hướng về phía Mộ Dạ Bạch, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Mộ tổng, việc hợp tác lần này thật cảm ơn anh, tất nhiên, mỗi người trong chúng tôi đều phải cảm ơn anh.”
Giọng điệu lịch sự mà xa cách, như thể hai người xa lạ chưa từng quen biết nhau.
“Cố tiểu thư này, nếu cảm ơn mà chỉ dùng lời nói không thôi thì không thấy được thành ý thì phải?” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch có vẻ không vui, anh nhìn về phía phục vụ bàn, người phục vụ biết ý bèn bưng chai rượu lên rót đầy cốc của Cố Thiên Tầm.
Cố Thiên Tầm vốn không biết uống rượu, đây lại là rượu trắng, mới nghĩ thôi đã thấy toát mồ hôi lạnh.
Bên kia Mộ Dạ Bạch cầm cốc rượu đã được rót đầy đứng dậy, Cố Thiên Tầm chủ động đưa ly ra cụng ly với anh. Anh nói: “Cố tiểu thư trí nhớ không được tốt mà còn nhớ là cảm ơn tôi, thật vui hạnh cho tôi quá.”
Câu nói này trước mặt người khác thì không ai hiểu nhưng Cố Thiên Tầm hiểu rất rõ. Nhất là anh nhấn mạnh vào câu đầu tiên.
“Mộ tổng nói quá rồi. Tôi xin cạn trước để bày tỏ thành ý.” Cố Thiên Tầm nói xong ngửa cổ dốc ly rượu vào.
Vừa nãy cô phục vụ rót cho cô không ít rượu trắng, cô làm một hơi hết sạch, sắc mặt Mộ Dạ Bạch đơ ra, cầm cốc rượu không nhúc nhích. Lam Tiêu khẽ đá vào chân anh một cái anh mới làm theo, uống cạn một hơi.
Sau đó....
Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch không có thêm bất cứ lời nào với nhau nữa. Ngồi cùng một bàn tiệc mà lại như hai người hoàn toàn xa lạ, đến ánh mắt cũng không nhìn đối phương lấy một cái.
Ngược lại, Lam Tiêu ở phía bên kia lại ngang nhiên làm khó Dương Mộc Tây, cố tình chuốc rượu cô. Cố Thiên Tầm khuyên ngăn cô cũng không nghe, nhất định phải quyết chiến một trận với Lam Tiêu. Kết quả đến lúc tiệc tàn, Dương Mộc Tây thê thảm chạy vào toilet, Cố Thiên Tầm cũng vội đi theo.
“Không sao chứ? Rõ ràng biết anh ta cố tình làm khó cậu, cậu còn cố uống đến mức này.” Cố Thiên Tầm vỗ vỗ vai cô, xót xa nhìn.
“Mình muốn cho anh ta biết... Mình không dễ bắt nạt vậy đâu...Ọe...” Dương Mộc Tây nôn ói một hồi, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô tự lẩm bẩm một mình: “Mình sẽ không nhường con cho anh ta đâu... có chết cũng không...”
Cố Thiên Tầm nghe xong rất đau lòng. Tiểu Quai là báu vật vô giá của cô, bình thường phải đi làm không thể mang nó theo cô đã hận bản thân mình rồi, giờ Lam Tiêu lại muốn đưa thằng bé đi, thật không khác nào lấy mạng cô.
Đang nghĩ xem làm thế nào an ủi cô, thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân vọng đến từ đằng sau. Cô quay đầu lại liền nhìn thấy Lam Tiêu đang đứng đằng sau, ánh mắt anh ta đầy phức tạp, nhìn Dương Mộc tây khóc nức nở, mới gằn giọng mắng: “Người phụ nữ ngu ngốc!”
Cố Thiên Tầm còn chưa kịp nói gì thì Lam Tiêu bảo: “Cô đi trước đi, giảo cô ấy cho tôi.”
Cô bán tín bán nghi nhìn anh ta, không yên tâm. Lam Tiêu nói: “Dù gì cô ta cũng là mẹ của con tôi, tôi không cướp-hiếp-giết gì cô ta đâu. Còn nữa...”
Anh ta ngừng một lát: “Cô ra xem cái người bên ngoài kia thế nào đi, anh ta uống rất nhiều, giờ còn phải lái xe về nữa.”
Cố Thiên Tầm không muốn để tâm, cũng không muốn ngó ngàng gì nhưng nghe đến câu cuối cùng của Lam Tiêu, trong lòng tự nhiên thắt lại. cô nhìn Dương Mộc Tây một cái, cuối cùng vẫn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Dương Mộc Tây mơ hồ nhìn thấy gương mặt anh định giơ tay đánh anh ta.
Anh ta nghiến răng: “Dương Mộc Tây, cô dừng tay lại cho tôi!”
Dương Mộc Tây quả nhiên dừng tay lại, nhưng ngay sau đó cô bỗng nhiên ôm lấy cổ anh ta, cắn mạnh một cái. Uống xong say mèm không còn biết trời đất gì nữa nên cô cắn không nhẹ. Lam Tiêu đau đến mức hét lên, sắc mặt tái mét, nhưng cũng không nỡ vứt cô lại đấy một mình, chỉ biết mắng chửi một hồi rồi bế cô đi.
Cố Thiên Tầm nhìn thấy cảnh đấy thì không nhịn được cười, trong lòng cũng được an ủi phần nào. Bình thường Mộc Tây cũng không hiền lành gì, uống rượu vào lại càng không dễ gì đối phó. Lam Tiêu muốn bắt nạt cô, e là không dễ dàng gì.
Đợi bọn họ đi khỏi rồi cô mới đi ra. Đến cửa mới phát hiện mọi người đều đã đi khỏi rồi, không còn vẻ ồn ào náo nhiệt vừa nãy nữa, lúc này lạnh tanh trống vắng khiến cô cũng cảm thấy trong lòng trống trải.
Cô không muốn nghĩ đến những lời Lam Tiêu nói với mình trước lúc đi, nhưng vừa bước ra cô đã bất giác nhìn xung quanh. Không có chiếc xe quen thuộc và cả bóng dáng quen thuộc cũng không thấy đâu nữa.
Không lẽ anh ta say khướt rồi tự lái xa đi rồi?
Tim cô bỗng dưng nhoi nhói, cô vội vàng chạy ra ngoài. Khách sạn Hoàn Vũ rộng lớn như vậy, bãi đỗ xe cũng có rất nhiều, xe sang từng hàng từng dãy, nhìn đến mức hoa cả mắt. Cô bước đến bãi đỗ xe gần nhà hàng nhất, nhìn quanh đó.
Không có!
Không hề thấy chiếc Maybach đen quen thuộc đó!
Nhân viên quản lý khách sạn đi về phía cô, cô đang do dự xem không biết có nên hỏi không, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy hai luồng sáng rọi về phía cô. Không rọi trực tiếp lên người cô mà ánh đèn nhấp nháy.
Cô nheo mắt lại, cố tránh khỏi luồng sáng, nhìn về phía đó.
Một bóng người quen thuộc đứng dựa vào chiếc Cayanne ở đó, dáng người tiêu sái, có phần chếnh choáng của men rượu càng làm anh trông quyến rũ hơn, bộ âu phục màu đen anh mặc hòa cùng vào bóng đêm, khuôn mặt cũng bị che mờ không rõ ràng nữa nhưng cũng đủ khiến cô động lòng.
“Đang tìm tôi sao?” Giọng anh trầm trầm cất lên, có lẽ vì đã uống khá nhiều rượu mà giọng nói anh có thêm sự khàn ấm mơ hồ khiến anh trở nên hấp dẫn hơn.
Tim cô đập thình thịch.
“...Không.” Cô quay người đi, không chịu thừa nhận.
Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái, không nói gì, mở cửa xe cúi người bước vào. Ánh đèn nhấp nháy đó dừng lại, chuyển sang đèn rọi thẳng.
Lẽ nào anh định lái xe đi?
Tối nay anh đã uống khá nhiều rồi!
Cố Thiên Tầm cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi vẫn đi sang đó, cô gõ gõ cửa kính xe. Anh dần dần hạ kính xuống, một mùi rượu nồng xộc lên, mặt anh có vẻ đã say mềm rồi. Đôi mắt lờ đờ nhìn cô khó hiểu.
“Chuyện gì?”
“Cái bộ dạng anh thế này mà còn lái xe à?” Cố Thiên Tầm bực tức nói.
“Tôi vẫn còn phải đi gặp khách.”
“Trợ lý, thư ký của anh đâu?”
“Đều ở bên đó rồi.”
“Anh tìm đại một ai đó lái xe đưa anh đi cũng được, anh say khướt thế này còn đòi lái xe sẽ bị công an bắt đấy!” Cô nói đầy vẻ “thanh niên nghiêm túc”/
Mộ Dạ Bạch gật gật: “Tôi biết rồi.”
Biết rồi là biết cái gì?
Cố Thiên Tầm chỉ càm thấy mình nói việc công an bắt đúng là phí lời. Với thân thế của Mộ Dạ Bạch thì sợ quái gì bị công an tóm chứ.
“Gặp khách khứa quan trọng đến mức nào mà muộn thế này rồi còn bắt anh đi?” Cố Thiên Tầm bất giác không để ý rằng mình can thiệp hơi nhiều.
Mộ Dạ Bạch không động đậy. Cố Thiên Tầm liền đưa tay ra mở cửa xe, cô khom lưng vào, kéo tay anh. Thế nhưng còn chưa kịp kéo anh ra thì ngược lại, cánh tay anh vươn ra ôm chặt lấy eo cô. Một giây sau cả người cô đã ngồi gọn trên đùi anh.
Mùi rượu nồng khiến không khó trong xe thêm phần lâng lâng, tim cô không ngừng đập mạnh, bất giác định thần lại định giãy ra khỏi đùi anh thì lại bị anh ôm cứng, không nhúc nhích gì được.
“Mộ Dạ Bạch!” Cô không biết làm thế nào, chỉ kêu tên anh, Tay ra sức gạt tay anh ra.
Nhưng sức cô vốn đã không thể chống cự lại được anh.
“Không phải cô muốn để chuyện giữa chúng ta tan thành mây khói à, sao bây giờ còn đến tìm tôi?”
Cô cắn môi không đáp, trong lòng đắng ngắt. Mộ Dạ Bạch đưa tay nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào anh.