Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 98-2: Ở lại đây đêm nay! -part 2



Cô bước xuống giường, định đi ra ngoài. Tim Mộ Dạ Bạch bỗng đau nhói, anh đưa tay túm lấy cô, cô không nghĩ gì mà dùng hết sức giẳng ra: “Đừng động vào tôi!”

Cô mở cửa phòng ngủ, vội vã đi ra. Căn phòng tối om lại thêm cô đang vội vàng đi không chú ý nên đã đá phải chiếc bàn họp nằm ngang, cô đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, ôm đầu gối, khóc nức nở.

Không làm sao dừng lại được.

Chân đau, nhưng.....

Tim còn đau đớn hơn....

Mộ Dạ Bạch bước ra, nhờ ánh sáng lờ mờ của ánh trăng mà anh nhìn thấy cô đang ngồi trên nền nhà, nghe thấy tiếng khóc của cô, tim anh thắt lại.

“Sao vậy?” anh quỳ xuống hỏi cô.

Cô không nói gì, đứng thẳng dậy, định bước vòng qua cái bàn đi ra ngoài. Mộ Dạ Bạch lại bất ngờ ôm lấy cô từ đằng sau, đặt cô lên chiếc bàn họp to lớn đó.

“Anh định làm gì? Tôi đã nói hết rồi, anh còn muốn làm gì nữa?” Cô ngồi trên chiếc bàn họp to, lấy chân đá anh, anh không những không tránh mà ngược lại ôm lấy chân cô, nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót thủy tinh của cô xuống, ném nó vào trong góc.

“Vừa nãy đập vào đâu rồi?” Anh khẽ hỏi, không hề có chút giận dữ nào của việc vừa bị cô đá túi bụi

Đúng vậy, anh ta sao có thể giận dữ được chứ?

Là anh ta có lỗi với cô, người giận dữ là cô mới phải....

“Tôi không cần anh giả vờ tốt với tôi... anh đừng như vậy, tôi sẽ không tin anh nữa đâu...” Cô định rút chân lại thì anh đã cầm chặt lấy chân cô, nói: “Nếu thật sự em chỉ là con cờ, thì giờ em đã biết được sự thật rồi, đối với anh em chẳng còn bất cứ giá trị lợi dụng nào nữa.”

Lời anh nói nặng nề, xen lẫn sự bất đắc dĩ.

“Vậy là... anh thừa nhận, anh đem tôi ra làm quân cờ...” Hoặc cũng có thể không chỉ hoàn toàn là con cờ. Có phải cô nên cảm thấy vinh hạnh không?

Cô thật sự đang tự an ủi mình sao!

Mộ Dạ Bạch mím môi, không hề phản bác lại lời cô nói, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh sẽ nói rõ mọi chuyện với em.”

Vai cô run run, nhưng vẫn cắn môi, cố nuốt nước mắt vào trong. Chỉ nhìn anh đầy oán hận: “Được, tôi cũng muốn biết anh sẽ làm thế nào để nói rõ ràng với tôi. Tóm lại cho dù anh nói gì thì tôi cũng sẽ không tin anh nữa đâu!”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi mới đi vào phòng ngủ, nhìn theo bóng dáng mờ mờ đó, cô chỉ cảm thấy tim đau nhói... rất đau...

Anh lặng lẽ lần một hồi ở trên giường mới tìm thấy thẻ phòng. Sau đó đi qua phòng khách, đặt thẻ vào khe bật nguồn điện.

Cả căn phòng bỗng chốc trở nên sáng bừng.

Mộ Dạ Bạch quay lại liền nhìn thấy Cố Thiên Tầm vẫn cúi đầu ngồi trên bàn họp. Chiếc bàn đó rất lớn, nhìn người cô thật bé nhỏ, đáng thương. Lúc này nhìn cô ủ rũ buồn rầu, những sợi tóc rủ xuống vai ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô.

Dáng vẻ tổn thương như vậy...

Anh bước lại gần cô, không giải thích ngay mà chỉ nói: “Giơ chân lên anh xem nào.”

Anh rốt cuộc định làm gì?!

Chuyện đã đến nước này rồi, còn muốn tiếp tục giả vờ dịu dàng?

Cô từ chối!

Cô không muốn tiếp tục phạm sai lầm ngu ngốc nữa!

“Nếu anh không còn gì để nói thì tôi phải đi đây, tôi còn rất nhiều việc cần làm, không ở lại chơi với anh được rồi!” Mặt cô lạnh tanh vô tình, nói xong liền bước xuống dưới.

Anh đưa tay ra ngăn cô lại, đẩy cô ngồi lùi vào vài tấc.

Cô bực tức đấm anh: “Mộ Dạ Bạch! Rốt cuộc phải như thế nào anh mới vừa lòng hả? Tần Tư Lam đã có thai với anh rồi, anh đừng có chọc giận tôi nữa có được không? Anh có biết là tôi căm ghét anh như thế nào không hả! Tôi căm thù anh, tôi hận anh!”

Miệng nói căm hận, nhưng đến câu cuối thì cổ họng cô đã nghẹn lại.

“Tần Tư Lam có thai với tôi?” Thân người to lớn của Mộ Dạ Bạch tiến sát lại gần cô. Lông mi cô vẫn còn vương những giọt lệ, anh liền nâng cằm cô lên để đôi mắt ngân ngấn nước của cô nhìn thẳng vào mình. “Anh cho phép em được giáng cho anh bất kỳ tội gì cũng được, chỉ có cái tội này thì đừng vu oan giá họa cho anh! Anh không gánh thay người khác được đâu!”

“Vu oán giá họa cáu gì? Anh làm gì bản thân anh không rõ hay sao?”

Anh cười nhạt một tiếng: “Thật đáng tiếc, đứa bé đó không phải con của anh, mà là con của ông chồng yêu của em đấy.”

Tuy nói là đáng tiếc, nhưng trong giọng nói của anh không hề che giấu niềm vui của việc bóc trần sự thật.

Hiển nhiên cô không ngờ được rằng sự việc lại thay đổi như vậy, cô thần người ra một lúc, trong lòng rối loạn, không thể nói rõ được cảm giác lúc này của mình.

Đứa trẻ đó không phải của anh...

Những u ám trong tim cô bỗng nhiên được quét sạch đi, ánh mặt trời lại lóe sáng.

Nhưng....

Đứa trẻ đó là con của Cảnh Nam Kiêu?

Nghĩ đến thời gian gần đây anh ta thay đổi thái độ với cô, nghĩ lại lúc anh ta hôn lên trán cô, cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm.

Anh ta đã có con với Tần Tư Lam rồi, bây giờ còn sắp làm bố nữa chứ, tại sao anh ta không dứt khoát ly hôn với mình? Anh ta làm vậy thì đứa con còn chưa kịp chào đời của anh ta phải làm sao?

Một lúc lâu sau cô mới nhớ lại chuyện gì đó, nhìn sang Mộ Dạ Bạch, hỏi: “Nếu như đứa trẻ đó là con của Cảnh Nam Kiêu thì tại sao cô ta lại đi chất vấn anh chứ?”

Cô không thể không nghi ngờ, nếu sự thật như vậy thì thật không hợp lý.

Mộ Dạ Bạch cau mày: “Tuy rằng anh rất không thích chuyện này nhưng vẫn buộc phải thừa nhận một sự thật là cái người phụ nữ mà em hận đến thấu xương đó chính là người có chung một dòng máu với anh. Nó là em gái anh, em thử nói xem, đứa bé đó có thể là của anh không?”

Cố Thiên Tầm lại một lần nữa bị sự thật này làm cho hoảng hồn.

“Em... gái...?”

“Còn về tại sao nó đến chất vấn anh thì chuyện rất dài.” Mộ Dạ Bạch ngừng lại một chút, nhìn sang cô: “Người đàn ông đã có con với người khác, em có còn quyến luyến nữa không?”

Cô còn có thể quyến luyến nữa sao?

Câu trả lời cô đã có từ lâu rồi. Sự ra đời của đứa bé này chẳng qua chỉ là một viên gạch củng cố thêm cho quyết định của cô mà thôi.

“Từ khi nào mà anh cố tình tiếp cận tôi?” Cố Thiên Tầm đột nhiên hỏi.

Cho dù chuyện về đứa bé đã sáng tỏ thì vẫn còn chuyện anh ta lợi dụng mình, đem mình ra làm quân cờ vẫn canh cánh trong lòng cô.

Tay Mộ Dạ Bạch lướt qua trên đầu gối cô. Hơi nóng đó khiến cô run bắn người, định né tránh, nhưng lại bị anh tóm chặt ngón chân. Ngón chân của cô từ lúc sinh ra đã rất đẹp, trắng muốt như ngọc, móng chân hồng hồng. Vì vừa nãy đá phải bàn mà tụ máu, sưng đỏ lên.

Mộ Dạ Bạch đưa tay chạm nhẹ vào cũng khiến cô đau nhói, vội rụt chân lại.

“Anh đừng né tránh câu hỏi của tôi.” Cố Thiên Tầm quay sang nhìn Mộ Dạ Bạch.

Anh vẫn đang chăm chú nhìn vào chân cô, nghe cô nói vậy chỉ chậm rãi đáp: “Ngồi ra ghế sofa đi, anh sẽ giải thích với em.”

“Anh giải thích luôn đi, tôi không muốn đợi chờ gì nữa.”

Từ sau khi biết đứa bé không phải con anh xong, giọng nói của cô cũng đã thoải mái hơn phần nào, chỉ là vẫn băn khoăn trong lòng chuyện kia.

Mộ Dạ Bạch chỉ nhắc lại: “Đi ra sofa ngồi! Đừng có động vào chân nữa đấy!”

Sau đó anh đi vào nhà tắm, vứt áo khoác đang mặc trên người sang một bên.

....................

Cố Thiên Tầm cảm giác Mộ Dạ Bạch như đang câu giờ với cô vậy, biết rõ cô muốn nghe anh giải thích, vì vậy để mặc cô ngồi đây không thèm quan tâm nữa. Cô tức giận cắn môi, nhảy từ trên bàn xuống, đi đến bên sofa ngồi. Cô thật sự muốn xem anh ta giải thích như thế nào với mình! Giờ anh ta đột nhiên đi vào nhà tắm, không phải là đang nghĩ cách ngụy biện lý do chứ?

Cô ôm gối ôm vừa ngồi được một lúc thì Mộ Dạ Bạch bước ra, tay cầm chiếc khăn vừa được ngâm nước nóng.

Anh ngồi xuống bên chân cô, đặt bàn chân cô lên đùi mình. Cô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó anh lấy chiếc khăn nóng phủ lên chân cô.

Hơi nóng truyền đến, thật kỳ diệu, chỗ đau ở chân đã đỡ hơn hẳn.

Cô nhìn anh khó hiểu.

“Hồi nhỏ, anh rất nghịch ngợm, thường xuyên đụng chỗ nọ va phải chỗ kia như em, mỗi lần anh bị đau, mẹ anh đều làm thế này.” Mộ Dạ Bạch chậm rãi nói. Cố Thiên Tầm phát hiện, mỗi lần nhắc đến mẹ, mắt anh đều thoáng qua vẻ u buồn.

Có lẽ anh giống cô, rất khao khát tình yêu thương của mẹ.

Chỉ là...

Bây giờ nghĩ đến những chuyện này có lẽ hơi xa vời.

Cô dùng bàn chân đang bị quấn khăn nóng cọ nhẹ vào anh: “Anh đừng có mà đổi chủ đề, bây giờ cho dù anh có dịu dàng ân cần thế nào thì tôi cũng sẽ không tin anh nữa đâu!”

Anh thay đổi nét mặt, nhìn cô nói: “Anh thừa nhận, hồi đầu đúng là anh có ý định muốn làm cho Tư Lam mất mặt nên mới tiếp cận em.”

Cố Thiên Tầm tổn thương, quay mặt đi.

Mộ Dạ Bạch xoay mặt cô lại, cô tức giận cắn tay anh. Anh sững sờ, nước mắt cô rơi xuống: “Anh là đồ khốn! Tôi biết mà, lúc ở F10 anh làm sao lại có ý tốt muốn giúp tôi cơ chứ!”

“Lúc ở F10 là anh thật sự muốn giúp em, lúc ở buổi tiệc tại Hoàn Vũ càng là thật lòng anh; nếu như em cứ muốn anh phải vạch ra một giới hạn của việc thật lòng với em thì được, anh nói cho em biết, bắt đầu từ khi em xông vào Hoàn Vũ, khóc lóc cho anh một cái bạt tai, anh đã in sâu trong tâm trí hình bóng của em; lúc em ở Lai Nhân khóc lóc, anh phát hiện ra rằng anh đã thật sự động lòng... Từ lúc đó, anh lại gần em không phải vì Tần Tư Lam mà là vì bản thân anh, giờ em đã hiểu chưa?”

Anh nói một mạch, từng từ từng chữ đều rất thật lòng, khoeens cô không thể không hoài nghi.

Vậy là...

Đứa bé đó không phải con của anh, hơn nữa, bây giờ anh... là thật lòng với mình?

Là ý này sao?

Cô có thể tin được không?

Đầu óc cô rối bời....

................

Giải thích xong, Mộ Dạ Bạch để cô ngồi lại một mình ở ghế sofa nghĩ ngợi mọi chuyện, còn mình thì đi tắm. Anh không hề hỏi cô nghĩ gì, vì đa phần anh hiểu rõ.

Vì chuyện của Tần Tư Lam mà cô sự đề phòng cô dành cho anh đã được lập lại.

Cho dù có giải thích rõ ràng rồi nhưng muốn phá vỡ sự đề phòng đó e rằng còn phải mất rất nhiều thời gian và công sức.

Bước từ phòng tắm ra, quả nhiên thấy Cố Thiên Tầm đã đi giày vào. Nhìn thấy anh bước ra, cô nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về rồi, sáng mai còn phải đi công tác nữa.”

Mộ Dạ Bạch mặc chiếc áo choàng tắm, bước lại gần cô: “Hôm nay ngủ ở đây đi, ngày mai đi công tác thì ngày mai đi sau.”

“Nhưng... tôi còn phải về sắp xếp đồ đạc.”

“Ngày mai dọn đồ cũng không muộn.”

Anh lại bước đến gần cô hơn một chút.

Mùi sữa tắm toát ra trên người anh sau khi tắm xong rất thơm, Cố Thiên Tầm có chút nghĩ lung tung, cô nhìn anh một cái: “Ngày mai 8 giờ phải đến sân bay rồi, sáng ra mới sắp xếp đồ thì không kịp.”

“Anh bảo kịp là kịp.”

Cố Thiên Tầm còn định nói gì đó thì Mộ Dạ Bạch đã cúi đầu hôn lên môi cô. Cô giật mình định đẩy anh ra nhưng lưỡi anh đã mạnh mẽ dứt khoát đưa vào miệng cô. Bàn tay anh đỡ sau lưng cô, đẩy người cô áp sát vào mình, hôn sâu hơn.

Một nụ hôn khơi gợi dậy tất cả những cảm xúc mà cô đã phải khổ sở đè nén suốt quãng thời gian này.

Cô không dám nghĩ, không muốn nhớ đến anh càng không thể hiểu được con người anh nhưng cô thực sự biết rất rõ mình nhớ anh đến mức nào.

Mỗi lần về Lai Nhân, mỗi lần đi qua tầng 18 cô đều hy vọng thang máy sẽ dừng lại một líc, thậm chí lúc đứng dưới tầng 1 cô còn theo thói quen, đếm đến tầng 18 xem có sáng đèn hay không.....

Nhưng mỗi lần câu trả lời đều khiến cô thất vọng.

Bây giờ....

Cô lại trở về vòng tay anh.

Anh không hề có con với người phụ nữ khác, không hề có quan hệ mờ ám nào với Tần Tư Lam, như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Sau đó tất cả những suy nghĩ của cô đều bị nụ hôn của anh làm cho tan biến, cô không đẩy anh ra nữa mà đột ngột giang tay ôm lấy anh, cô khẽ mở miệng ra để anh vào sâu hơn.

Cảm nhận được cô đã đầu hàng, Mộ Dạ Bạch đẩy cô nằm lên sofa.

Dường như tình cảm dồn nén bao lâu, giờ được phát tiết ra hết, hai người mải miết hôn nhau say đắm. Hôn đến khi cô không thở được nữa. Mộ Dạ Bạch mới lùi lại một chút, nhìn cô trong trạng thái đờ đẫn đó, khí huyết của anh lại sôi sục lên, tiếp tục hôn lên cằm cô.

Cố Thiên Tầm phát hiện rằng mình rất thích được anh hôn.

Lúc thì dịu dàng, lúc lại mãnh liệt, có lúc cảm nhận rõ ràng được cảm giác chiếm đoạt như muốn nghiền nát cả người cô ra vậy, lại có lúc như linh hồn của hai người hòa vào làm một...

Làm thế nào?

Cô dường như đã... thật sự yêu người đàn ông này...

Cuối cùng Mộ Dạ Bạch cắn nhẹ lên môi cô một cái, giọng mờ đục: “Tối nay ngủ lại đây, đừng làm khó mình nữa. Anh uống say rồi, không đưa em về Lai Nhân được.”

Mắt cô cũng mờ đi, hơi thở hổn hển, tay túm chặt lấy cổ áo choàng của anh, ngập ngừng nói: “Em sợ em không kịp chuyến bay...”

“Sáng mai anh đưa em đi...” Tay anh nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình chờ đợi, nhìn cô một cái: “Đêm nay anh ngủ trên sofa.”

Ơ...

Anh ngủ trên sofa?

Cô chiếm giường của anh, như vậy có được không?

Mộ Dạ Bạch đưa tay che mắt cô lại: “Em còn nhìn anh như vậy, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà... làm gì em mất!”

Cô gái ngốc nghếch này, cô có biết rằng ánh mắt không đồng ý để anh ngủ sofa đó của cô đối với anh mà nói không khác nào sự dụ hoặc mạnh mẽ không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.