Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 13: 13: Tôi Đã Ký Cái Gì





Lục Cảnh Thâm đưa lưng về phía cô, môi cong cong nhỏ đến mức khó phát hiện được, giọng nói thì vẫn nhàn nhạt bình tĩnh như cũ.“Xuống dưới nói tiếp.”Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài, còn rất thân sĩ đóng cửa hộ cô.Cảnh Ninh ngẩn ra cả nửa ngày, đột nhiên ngã vào trên giường, cầm gối đầu che lại đầu, không tiếng động thét chói tai.Tuy rằng cô đối với ký ức tối hôm qua hơi mơ hồ, nhưng chưa có hoàn toàn khâu lên các ký ức nhỏ nhặt, rải rác.

Ước chừng cũng biết bản thân đã làm gì với người ta.A…! Quá mất mặt!Trong lòng lại hối hận thì cũng không có cách quay ngược thời gian.

Cô phát điên trong chốc lát, cuối cùng vẫn bò lên từ trên giường, nản lòng cầm lấy quần áo vào phòng tắm.Khi tắm rửa, nhìn thấy dấu hôn xanh tím rậm rạp trên người mình, cô mặt đỏ tai hồng.Thật vất vả tắm rửa xong, cô thay đổi quần áo xuống tầng, đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha phòng khách.Phòng khách rất lớn, giống với phòng ngủ trên tầng, đều là phong cách đen trắng hiện đại đơn giản, xa hoa mà nội liễm.


Cửa sổ sát đất mặt bên mở rộng ra, gió nhẹ thổi qua, mang theo vài tia lạnh lẽo.Có lẽ là nghe được tiếng bước chân, anh quay đầu.

Khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở đầu cầu thang, trong mắt anh hiện lên tia kinh diễm.Trên người Cảnh Ninh mặc chiếc váy sơ mi màu đen dài đến đầu gối mà anh mang lên.

Cổ áo hơi hở, chiếc cà vạt đen quấn quanh cổ, xứng với dáng người cân xứng cao gầy của cô, đơn giản mà không mất gợi cảm.Đôi mắt anh trầm xuống, đứng dậy, đi vào trong nhà ăn.Cảnh Ninh đành phải đuổi kịp.


Khi đi vào nhà ăn, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của anh.“Ngài, chuyện đêm qua… Thật không phải với anh, tôi uống say.”Lục Cảnh Thâm kéo ghế dựa để cô ngồi xuống, tự mình ngồi vào chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Không sao.”Dừng một chút, nói tiếp một câu: “Dù sao cũng là nghĩa vụ của tôi.”“Hả?”Cảnh Ninh hơi ngây ngốc, chưa hiểu rõ được ý của anh thì một người đàn ông đã từ bên ngoài đi đến.Anh ta đi đến trước mặt Lục Cảnh Thâm, cung kính đưa hai cuốn sổ màu đỏ: “Tổng giám đốc, đồ vật đã làm xong.”Lục Cảnh Thâm “Ừ” một tiếng, duỗi tay nhận lấy.

Anh mở ra nhìn nhìn, sau đó đưa một quyển cho Cảnh Ninh ở đối diện.“Nhìn xem.”Cảnh Ninh sửng sốt, vô thức cảm thấy cuốn sổ đỏ này hơi quen mắt.

Tại sao giống như vậy…Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cô vội vàng nhận lấy.

Nhưng khi cô nhìn thấy hai cái tên bắt mắt trên cuốn sổ, còn có dấu ấn màu đỏ kia, nhịn không được trừng lớn đôi mắt.“Đây, đây là chuyện gì?”Lục Cảnh Thâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.So với sự khiếp sợ của cô, anh có vẻ bình tĩnh rất nhiều, đặt giấy kết hôn để sang một bên, trầm giọng nói: “Tự mình đã ký qua, đã quên rồi sao?”Cảnh Ninh trừng to hai mắt: “Tôi đã ký cái gì?”“À!” Dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô, Lục Cảnh Thâm chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn, Tô Mục lập tức đưa một phần tài liệu đến.Cảnh Ninh nhận lấy vừa thấy, mặt trên rõ ràng viết mấy cái chữ to, giấy xin kết hôn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.