“Tôi cảnh cáo anh dừng tất cả các hành động thu mua ích kỷ, cả những thủ đoạn kinh doanh ti tiện, nếu không đừng trách vì sao tôi
triển khai hành động trả thù!”
Mắt nhìn tờ giấy trong tay, những con chữ được cắt ra từ các loại báo chí
dán xiêu xiêu vẹo vẹo lớn nhỏ không đều, rất hại mắt, Ôn Mỹ Phách nhếch
bờ môi mỏng, dáng vẻ tràn đầy hứng thú.
“Đây là thư cảnh cáo?” Ngồi bên cạnh hắn, Lương Cảnh Sách khẩn trương hỏi.
“Ừ” Ôn Mỹ Phách ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt anh tuấn bẩm sinh, bờ môi cong
cong nở nụ cười, cho dù ai nhìn cũng thấy vẻ ôn hòa vô hại, không một
chút phòng bị.
“Đây đã là bức thứ ba, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
“Dĩ nhiên là không rồi, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoai sẽ tổn hại đến
hình ảnh của công ty” Ôn Mỹ Phách lắc đầu, cẩn thận gấp tờ giấy bỏ vào
túi.
“Chủ tịch, chuyện như vậy nói lớn có thể lớn,
nói nhỏ có thể nhỏ. Nếu chỉ là đe dọa bình thường thì coi như xong, còn
nếu như đối phương là kẻ thù thì chúng ta nhất định phải quan tâm đến sự an toàn của anh” Lương Cảnh Sách nghiêm túc trả lời.
“Không sao” Hắn trầm ngâm giống như đang suy nghĩ đề nghị của Cảnh Sách, nhưng thật ra thì tâm tư đã sớm bay tới những nơi khác “Cảnh Sách, tờ giấy
này và hai tờ trước giống nhau sao?” Hắn lơ đãng như chỉ thuận miệng
hỏi.
“Đúng vậy, cũng như hai lần trước chỉ có sáng nay là trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của anh”
“À?” Chỉ phát ra một thanh âm đơn giản, Ôn Mỹ Phách chuyển ánh mắt nhìn ra
ngoài cửa xe, khóe miệng cười như không cười khiến người ta không đoán
ra tâm tư.
Lại là trực tiếp xuất hiện ở trên bàn hắn?
Cũng không phải là gửi qua bưu điện, cũng không phải là qua người chuyển
giao, mà là trực tiếp nằm ở trên bàn làm việc hắn, cách thức như thế
không phải là rất kỳ lạ sao?
“Chủ tịch, về việc báo
cảnh sát xử lý, anh thật không cần suy nghĩ sao?” Thấy hắn trầm tư,
Lương Cảnh Sách không yên lòng lại hỏi.
“Không sao,
bất cứ chuyện gì cũng phải lấy việc bảo vệ tập đoàn Ôn thị làm đầu. Cảnh Sách, chú không cần lo lắng cho tôi, đừng quên bên cạnh tôi còn có
người bảo vệ”
“Tuy nói như thế nhưng mọi việc vẫn nên cẩn thận” Ai có thể chắc chắn trăm phần trăm hai gã vệ sĩ đi theo chủ
tịch có thể đảm bảo an toàn cho hắn? Khó khẳng định hai người họ không
phải là do kẻ khác cố tình sắp đặt đưa vào. Bất kể nói như thế nào,
không phải người của mình sẽ rất khó an tâm.
“Không
có chuyện gì, chú khỏi phải phí sức quan tâm” Ôn Mỹ Phách khoát khoát
tay, bộ dáng lơ đễnh trái ngược hẳn với bộ dạng lo lắng của Cảnh Sách
bên cạnh.
“Được” Lương Cảnh Sách cố mà gật đầu, chân mày vẫn nhíu chặt chưa buông.
“Cảnh Sách, đến lúc đến gặp bác Hạng rồi, những thứ tôi muốn chú đã chuẩn bị
đầy đủ hết chưa?” Cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa xe đập vào mắt Ôn Mỹ
Phách, hắn nhíu nhẹ chân mày, khẽ thở dài…
“Đã chuẩn bị xong”
“Nếu đã xong, tôi muốn bắt đầu hành động việc thu mua, còn có thủ đoạn kinh
doanh ti tiện” Nhếch lông mày, Ôn Mỹ Phách không quên điều chỉnh lại
giọng nói.
“Chủ tịch, anh tuyệt đối không phải là
người như thế!” Lương Cảnh Sách lập tức kích động “Thật ra thì tâm tư
anh bất luận so sánh với kẻ nào cũng mềm yếu hơn, nếu không phải là bất
đắc dĩ, anh căn bản không muốn tiếp nhận Ôn thị…”
“Được, được, được, tôi biết, tôi hiểu” Thấy Lương Cảnh Sách kích động đến mức
thề độc chứng minh mình nói không có sai, Ôn Mỹ Phách vội vàng cười lấy
lòng trấn an tâm tình của hắn ta. Hắn rất cảm động, khi thấu hiểu được
lòng trung thành của hắn ta, hắn lại càng tín nhiệm.”Cảnh Sách, tôi nói
giỡn mà chú vẫn không hiểu sao? Khiếu hài hước của chú đâu rồi? Năm năm
trước chú không phải như thế này”
Không phải từng có
người nói, chỉ cần có một tri kỷ là đủ rồi sao? Như vậy thì hắn mặc kệ
bên ngoài đang đồn đại điều gì, chỉ cần Cảnh Sách hiểu rõ hắn, hẳn cũng
đã thấy đủ.
“Phải không? Thì ra là anh nói giỡn”
Lương Cảnh Sách lau mồ hôi hột bên trán, thở ra một hơi dài “Thì ra là
anh là nói giỡn”, hắn lẩm bẩm tự nói.
Mười lăm năm
trước có ơn tri ngộ, hắn lập chí cả đời trung thành với Ôn Mỹ Phách, cho dù năm tháng từ từ đi qua thì quyết định của hắn cũng chưa từng thay
đổi.
Bất luận Ôn Mỹ Phách có thay đổi như thế nào thì hắn tuyệt đối vẫn cùng chủ tịch đứng chung một trận tuyến.
____________
“Cha, người của Ôn gia đến” Hạng Tiên Diệu từ cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc
nhìn thấy ba chiếc xe màu đen chậm rãi lái vào cửa nhà mình, hai hàng
chân mày rậm của hắn không tránh khỏi nhíu chặt lại. Khuôn mặt trẻ tuổi
kiên nghị của hắn hiện rõ sự không hài lòng.
Hạng gia kinh doanh trong ngành may mặc đến Hạng Tiên Diệu đã là đời thứ ba, bởi vì hoàn cảnh thay đổi, cộng thêm tài chính quay vòng mất mất lợi nhuận
mới khiến cho hắn không làm ăn nổi. Ba năm trước đây, cha hắn phải vay
mượn tiền. Lúc ấy Ôn Mỹ Phách đáp ứng rất dứt khoát, nhưng đối với
chuyện này hắn vẫn canh cánh trong lòng. Thiên hạ không có bữa ăn nào là cho không cho nên hắn không hiểu Ôn gia tại sao dễ dàng chịu viện trợ
như thế?
Hắn mơ hồ ngửi được mùi vị của một âm mưu.
“Ôn thiếu gia tới rồi sao?” Ông Hạng nghe vậy, khuôn mặt già nua đầy nếp
nhăn nhất thời sáng ngời. Năm tháng không chút lưu tình lưu lại dấu vết
trên mặt ông, rõ ràng mới sáu mươi nhưng nhìn ông giống như đã ngoài
thất tuần.
“Chắc là Ôn Mỹ Phách” Hạng Tiên Diệu trả lời có vẻ lãnh đạm, không chút thân thiện.
“Tiên Diệu, làm sao con có thể gọi thẳng tên của Ôn thiếu gia? Ân tình của Ôn gia đối với chúng ta quả thật chính là cha mẹ tái sinh. Cha không cho
phép con nói chuyện như vậy” Ông Hạng cảnh cáo, sau đó vội vàng ra cửa
nghênh đón Ôn Mỹ Phách.
Nghiêm mặt đi theo sau cha
mình, Hạng Tiên Diệu không nói một câu, hắn không muốn bởi vì Ôn Mỹ
Phách mà xảy ra tranh chấp cùng cha mình. Thương trường như chiến
trường, đừng nhắc đến bất kỳ thứ gì gọi là tình cảm.
“Bác Hạng, đã lâu không gặp, bác có khỏe không?” Một người đàn ông bước vào
chào hỏi, mắt đen, tay của hắn hơi trắng, tứ chi tinh tế thon dài, ngũ
quan thanh tú xinh đẹp, khóe môi cong cong nụ cười, nhất là ánh mắt của
hắn, thật giống như Hắc Diệu Thạch lóng lánh.
Hắn chính là Ôn Mỹ Phách, hai mươi tám tuổi, là người thừa kế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Ôn thị.
Dưới ánh mặt trời, Ôn Mỹ Phách nở nụ cười tựa như thiên sứ tinh khiết vô hại, hướng về phía ông Hạng chào hỏi.
“Khỏe, bác rất khỏe” Ông Hạng gật đầu lia lịa “Ôn thiếu gia bận rộn trăm bề mà còn đến đây thật làm cho bác ngại quá, đáng ra là bác nên đến tìm Ôn
thiếu gia mới đúng”
“Bác Hạng đừng nói như vậy, cháu
cũng có việc nên mới tới đây quấy rầy” Ôn Mỹ Phách nhếch môi cười, nụ
cười xinh đẹp lại như lơ đãng ngắm nhìn bốn phía. “Nghe nói do kế hoạch
đô thị hóa cho nênxung quanh đây sau này cũng sẽ biến thành khu thương
mại sầm uất”
“Ừ, qua ít ngày nữa nơi này sẽ trở nên
rất phồn vinh, cùng với bộ dáng an tĩnh hiện tại quả thật không giống!”
Ông Hạng cười đáp.
Khóe mắt cong cong, môi mỏng của
Ôn Mỹ Phách tạo nên đường cong rực rỡ. Mỗi khi hắn nhắc đến suy nghĩ
trong lòng, khóe miệng cũng càng khiến người khác cảm thấy chói mắt.
“Nếu chỗ này mà xây dựng một trung tâm thương mại nhất định là rất tốt!”
“Dĩ nhiên. Ánh mắt của Ôn thiếu gia quả nhiên độc đáo, nếu như có thể xây
dựng một đô thị xa hoa thì nhất định sẽ sầm uất hơn rất nhiều” Ông Hạng
kiêu ngạo mà nhìn Ôn Mỹ Phách. Nhớ năm đó, lần đầu tiên ông nhìn thấy
hắn là lúc hắn mới bốn hay năm tuổi gì đó. Cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt
thanh tú khả ái, an tĩnh đứng ở một góc trong phòng chủ tịch của tập
đoàn Ôn thị. Không ngờ chỉ trong nháy mắt, hôm nay hắn đã có thể một
mình đảm đương cả một tập đoàn to lớn.
“Ôn thiếu gia coi trọng mảnh đất này sao?”
“Cháu sao?” Nụ cười của Ôn Mỹ Phách càng sâu, tựa như không có nghĩ gì “Bác Hạng, mảnh đất này có vị trí tương đối tốt”
“Không sai, đã có nhiều người đến nói nhưng bác cũng không nỡ bỏ những thứ
mình yêu thích” Ông Hạng lắc đầu thở dài “Gia đình bác ở đây cũng đã
thật lâu rồi, từ lúc cha bác bắt đầu khởi nghiệp, cho dù có ra giá cao
hơn nữa thì chuyện bán của cải sản nghiệp tổ tiên lấy tiền bác thật làm
không được”
“Phải không? Cho dù như thế nào bác cũng không chịu bán?” Khuôn mặt Ôn Mỹ Phách thoáng hiện một chút tiếc hận.
“Ôn Mỹ Phách, anh nói những lời này là có ý gì?” Hạng Tiên Diệu cau mày,
tiến tới gần một bước. Vệ sĩ áo đen bên cạnh Ôn Mỹ Phách lập tức tiến
lên ngăn cản hắn ta.
“Không được vô lễ, đi ra” Ôn Mỹ
Phách khoát khoát tay, ý bảo vệ sĩ áo đen tránh ra. Hắn nở nụ cười chân
thành như cũ “Anh hẳn là anh Hạng? Tôi không có ý gì, chẳng qua là hỏi
một chút thôi”
“Hừ!” Hạng Tiên Diệu tức giận hừ nhẹ, từ lần đầu tiên thấy tên nam nhân trước mặt này, hắn ta đã không có hảo cảm.
“Tiên Diệu, không cho phép con nói chuyện với Ôn thiếu gia như vậy” Ông Hạng
quay đầu lại, khuôn mặt mang theo cười “Tính tình của nó có chút nóng
nảy”
“Không sao, cháu không để ý” Ôn Mỹ Phách cười cười “Bác Hạng thật là không bán sao?”
“Ừ, chúng tôi là tuyệt đối sẽ không bán”
“Vậy thì thật là đáng tiếc” Hắn nhíu mày, sau đó chợt giãn ra. Ôn Mỹ Phách
cười nhẹ, nói “Cảnh Sách, phiền chú đem giấy tờ đưa cho tôi”
“Vâng” Lương Cảnh Sách lập tức lấy ra giấy tờ trong túi.
“Bác Hạng, đây là biên lai mượn tiền ba năm trước đây, bác còn nhớ rõ chứ?”
Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng cười hỏi “Trong đó viết rõ số tiền mượn cùng ngày
trả…”
“Bác dĩ nhiên nhớ”
“Nếu như cháu nhớ không lầm, bác hẳn là nên bắt đầu trả vốn từ bây giờ”
“Bác biết” Nhìn thấy biên lai mượn tiền, thái dương ông Hạng xuất hiện một
tầng mồ hôi. Trước mắt, Hạng gia không có năng lực trả hết khoản nợ này
“Nhưng hiện tại Hạng gia có chút khó khăn, hi vọng cháu có thể cho chúng tôi thêm một ít thời gian”
“Bác Hạng, còn nhớ năm đó bác mở miệng mượn tiền cháu, cháu không một chút do dự” Ánh mắt Ôn Mỹ
Phách vẫn chứa ý cười, nhưng lúc này lại thêm một chút thành tâm “Hôm
nay bác trì hoãn trả khoản, thật ra lại khiến cháu có chút phiền lòng”
“Bác hiểu, hi vọng Ôn thiếu gia có thể cho Hạng gia thêm một chút thời gian. Bác nhất định nghĩ biện pháp trả hết”
“Khoản tiền hơn bảy trăm vạn, chắc chắn không phải là con số nhỏ…”