Cho dù Ôn Mỹ Phách trước mặt vẫn đang mỉm cười nhưng Đường Hiểu Dạ vẫn ngửi ra mùi vị âm mưu. Cô đề phòng quan sát nhất cử nhất động
của hắn, cảm thấy phía trước có một cái bẫy lớn chờ cô nhảy xuống.
Thế nhưng cô không có lý do đánh hắn, nếu hắn dám có một chút ý nghĩ không
an phận, cô bảo đảm một cước đạp nát gương mặt thối rữa kia.
“Vậy coi như chúng ta đã xong thỏa thuận?” Ôn Mỹ Phách nhếch hai hàng chân
mày, nụ cười trong xanh như bầu trời thuần khiết vô hại “Tôi rất mong
đợi cô ở bên cạnh bảo vệ tôi 24/24”
“Tôi sẽ không
khiến cho anh thất vọng” Hoàn toàn không bị nụ cười của hắn mê hoặc, vẻ
mặt của Đường Hiểu Dạ không chút thay đổi trả lời.
Cho dù đã nhìn rõ nhưng cô vẫn không có cảm giác như lời Lương Cảnh Sách đã nói, cái gì mà “tính cách cuống hút đặc biệt”, ngược lại là cô chỉ muốn cho hắn một đạp.
Nhìn nụ cười khiến cho người ta chán ghét của hắn kìa!
__________________
“Một chút nữa bất luận cô có nghe thấy cái gì cũng phải xem như gió thoảng
qua tai” Đi vào thang máy riêng đến tầng cao nhất, Ôn Mỹ Phách nở nụ
cười chân thành dặn dò Đường Hiểu Dạ đang đi theo phía sau mình. Giọng
điệu của hắn rất tự nhiên, tựa như bọn họ là bạn bè lâu năm “Cô chỉ cần
nhớ kỹ một điều, ông chủ của cô là tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết
định cô đi hay ở”
“Anh không phải là đi họp sao?” Đường Hiểu Dạ cau mày “Có liên quan gì tới tôi?”
“Họp chỉ trên danh nghĩa, thực tế chính là trận chiến đoạt xương của đám chó đói” Giọng điệu đầy châm chọc nhưng trên mặt Ôn Mỹ Phách vẫn là nụ cười như cũ “Tôi không biết Cảnh Sách có nhắc cô hay chưa, nhưng tốt nhất
thì cô nên chuẩn bị tâm lý”
“…” Nhếch nụ cười lạnh lùng, Đường Hiểu Dạ vẫn không lên tiếng.
“Tại sao không nói chuyện?” Tuy là không nói lời nào nhưng ánh mắt lạnh lẽo của cô như muốn “vạn tiễn xuyên tim” hắn.
“Có ai đã từng nói với anh hay chưa…” Đường Hiểu Dạ bỗng nhiên cất tiếng,
chỉ là một câu tự hỏi ngắn ngủi, dù sao nói dối cũng không phải là tác
phong làm việc của cô “Nụ cười giả tạo của anh… rất nhàm chán”
Nhíu hai hàng chân mày, Ôn Mỹ Phách không nổi giận với lời nói của cô, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ “Cô thấy tôi rất nhàm chán?”
“Tôi nghĩ chắc cũng chẳng có ai thích anh! Tác phong làm việc của anh làm
người ta không dám gật bừa” Đường Hiểu Dạ mỉm cười, nói rõ”Tôi thấy anh
rất nhàm chán”
Xoa bóp gương mặt tuấn tú nổi tiếng
của mình từ trước đến giờ, lần đầu tiên Ôn Mỹ Phách gặp một người con
gái có thể đem sự chán ghét hiện lên gương mặt mình khi đối diện với
hắn.
Cũng là lần đầu tiên gặp một cô gái nói chán ghét nụ cười của hắn.
“Tôi có thể hỏi một câu…” Hắn vẫn như đang cười, giống như nụ cười tỏ ra vô
hại trên mặt hắn đã hình thành theo một thói quen”… Cô đã chán ghét tôi
như vậy thì tại sao lại muốn làm vệ sĩ của tôi?” Sẽ không phải là muốn
tiếp cận để mưu sát hắn chứ? Hắn hẳn là còn không có điên đến độ khiến
cho kẻ muốn giết mình ở ngay bên cạnh.
“Tôi chấp nhận công việc này là bởi vì anh Cảnh Sách” Vẻ mặt của Đường Hiểu Dạ dịu
xuống một cách không tự chủ, ngay cả giọng nói nghe cũng dịu dàng hơn
nhiều “Tôi muốn biết tại sao anh ấy lại vì muốn làm việc cho tên gian
thương như anh mà thậm chí không tiếc náo loạn với chúng tôi…” Cô hung
hăng trừng với hắn “Tôi muốn biết rốt cuộc anh đã bỏ bùa gì cho anh
Cảnh Sách của tôi”
“…” Trái tim của Ôn Mỹ Phách bị đôi mắt trong suốt xinh đẹp cô cô trừng đến đập lung tung, hắn có chút
thất thần. Ánh mắt cô gái này như chứa một ngọn lửa, nếu không chú ý có
thể sẽ bị thiêu cháy.
Thế nhưng có ông trời chứng
giám, hắn không có bỏ bùa gì Cảnh Sách hết nha! Hắn cũng không có cầm
cây đao gác trên cổ của uy hiếp hắn ta!
“Nhưng mà anh cứ yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp. Nếu tôi đã hứa sẽ bảo vệ
anh 24/24 thì tôi nhất định sẽ làm được” Đường Hiểu Dạ hừ lạnh.
“Phải không?” Thừ thái độ nghiến răng nghiến lợi nói chuyện của cô, hắn thật
nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói đó “Nhưng cô chán ghét tôi cũng tốt,
tôi cũng thật hi vọng cô chán ghét tôi” Hắn cười, khóe môi cong cong.
“Cái gì?” Nghe vậy, Đường Hiểu Dạ ngẩn người.
Tên đàn ông này bị bệnh sao? Có ai lại muốn người khác chán mình không? Thế nhưng hắn nghĩ gì kệ hắn, cô vốn cũng không có hảo cảm với hắn.
Cô chẳng qua là chỉ muốn chứng minh anh Cảnh Sách đã sai lầm rồi, để cho anh ấy
mau chóng thấu hiểu ‘bể khổ vô biên, quay đầu là bờ’.
Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, đập vào mắt là hành lang bố trí xa hoa, cuối hành lang chính là phòng họp. Ôn Mỹ Phách chần chờ một chút mới
nện bước chân, rồi đột nhiên hắn quay đầu lại.
“Nhớ
kỹ, lát nữa cho dù có nghe thấy điều gì, cô cũng không cần để ý” Nụ cười của Ôn Mỹ Phách vẫn sáng lạng nhưng biểu tình có chút quan tâm.
“Tôi đã biết” Đây là lần thứ hai hắn nhắc nhở cô, cô cũng không ngốc, cần
phải nhắc lại nhiều lần như vậy sao? Nhìn thấy vẻ mặt có chút chân thành của hắn, không phải là hắn đang lo lắng cho cô đó chứ?
Lắc lắc đầu, Đường Hiểu Dạ lập tức gạt bỏ ý nghĩ nực cười đó trong đầu. Ôn
gian thương xấu xa này làm sao có thể lo lắng cho cô, một cái người mà
hắn lần đầu tiên gặp mặt!
Đây chính là cái gọi là họp hội đồng quản trị sao? Thế mà sao cảm giác lại không có giống như thế,
ngược lại còn giống như một cuộc đấu súng vậy? Đường Hiểu Dạ khó nén
giật mình trừng mắt nhìn một đám người ăn vận những bộ quần áo đắt tiền
nhưng khuôn mặt lại đằng đằng sát khí. Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Ôn Mỹ
Phách lại nói như vậy.
Loại không khí “giương cung bạt kiếm” này so với gia đình ấm áp của cô quả thật khác biệt một trời một vực.
“Ơ! Ngài chủ tịch của chúng ta cuối cùng cũng giá lâm, tôi còn tưởng rằng
chú còn chờ được kiệu tám người khiêng đến đấy!” Thím hai của Ôn Mỹ
Phách – Thẩm Mỹ Phương vừa nhìn thấy người, lập tức chanh chua mở miệng. “Nhưng mà dù sao chủ tịch cũng là người bận rộn, chúng ta lại là những
người rảnh rỗi chỉ biết dựa vào người khác kiếm cơm thôi”
“Thím hai nói đùa, tôi không phải là tới rồi sao?” Bờ môi mỏng của Ôn Mỹ
Phách nhếch lên, giọng không giận cũng không vui “Có chút chuyện nên đến trễ, thật xin lỗi”
“Cô gái theo sau chú là ai? Trông cũng xinh đẹp đó, không phải là thư ký mới của chú chứ?” Thẩm Mỹ Phương nhìn Đường Hiểu Dạ, giọng điệu mỉa mai “Bộ dạng cũng không tệ, không
biết trong bụng có ý đồ gì, hay là dựa vào sắc đẹp mà leo lên giường chú đây?”
“Bà…” Đôi mi thanh tú của Đường Hiểu Dạ khẽ
nhếch, vốn là muốn nói lại phát hiện ánh mắt rực rỡ ý cười của Ôn Mỹ
Phách đang nhìn mình, cô chần chừ, cuối cùng đành nhịn xuống.
Đến một nơi hoàn toan mới lạ, mọi việc đều phải cẩn thận tránh cho rước lấy phiền toái.
“Thím hai, Hiểu Dạ là vệ sĩ mới của tôi, đặc biệt tới đây là để bảo vệ sự an
toàn của tôi. Cô ấy không phải là loại phụ nữ như trong tưởng tượng của
thím, thím đừng có động đến cô ấy” Ôn Mỹ Phách ấm giọng giải thích.
“Bộ dáng này mà có thể làm vệ sĩ sao?” Thẩm Mỹ Phương trừng mắt khinh miệt, nụ cười lạnh hiện lên mép “Đổi người khác đi, đừng lãng phí tiền”
“Đặc biệt bảo vệ sự an toàn của cháu? Nói như vậy thì tin đồn cháu nhận được thư cảnh cáo là có thật?” Đột nhiên, bác năm của Ôn Mỹ Phách chen vào
nói, bộ dáng nhìn có chút hả hê.
“Ít làm chuyện thất
đức thì sẽ không nhận được thư cảnh cáo như vậy” Ngồi trên chiếc ghế
cuối cùng của chiếc bàn dài, đứng hàng thứ sáu của Ôn gia – Ôn Nghi Hải, lạnh lùng tiếp lời “Nghe nói cháu dùng thủ đoạn bất chính mua lại đất
của Hạng gia, có thật không?”
Sao? Hắn sử dụng thủ đoạn bất chính gì?
Đối mặt với những câu phê phán sắc bén của mọi người, Ôn Mỹ Phách khẽ nhíu
mày sau đó lại giãn ra, đập vào ánh mắt mọi người vẫn là bộ dạng mỉm
cười vô hại như thiên sứ.
“Ừ, tôi đã mua đất của Hạng gia, vài ngày nữa bản thiết kế trung tâm thương mại Thương Thành sẽ
được gửi đến trong tay của tôi” Ôn Mỹ Phách vẫn ung dung đi đến chiếc
ghế cao nhất ngồi xuống, giọng điệu tự do tự tại, hoàn toàn không có ý
định tự giải thích giúp mình.
“Trời ạ! Chú rốt cuộc
lòng lang dạ sói cỡ nào vậy?” Thẩm Mỹ Hương phát ra âm điệu kinh khủng
như quỷ kêu, bộ dáng khoa trương đến nỗi có thể đi diễn những bộ phim
truyền hình lúc tám giờ “Ban đầu ông Hạng yêu thương chú bao nhiêu, chú
cũng không phải không biết. Thế mà bây giờ chú lại ngoan tuyệt chiếm đất của ông ấy. Đây chính là sản nghiệp tổ tiên Hạng gia để lại đó!”