Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình

Chương 4-1



“Chủ tịch, anh thật muốn đánh cược cùng Hiểu Dạ sao?” Đem hồ sơ trong tay đặt nhẹ lên bàn làm việc, hai hàng chân mày rậm của Lương Cảnh Sách nhíu chặt hỏi Ôn Mỹ Phách.

“Đây không phải là đánh cược, mà là giao dịch” Vùi đầu vào đống tài liệu, Ôn Mỹ Phách liếc nhìn hắn ta một cái, bên môi lại hiện lên nụ cười “Sao vậy? Biểu tình của chú thật khó coi”

“Có thể mua được mảnh đất ở cô nhi viện thánh Mary không? Anh là chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng, dù sao Ôn Ngọc Viễn vẫn không ngừng ra tay tìm cơ hội kéo ngài xuống nước. Vì chuyện này, chủ tịch đã cố gắng suốt hai năm nay, tôi không hy vọng bởi vì tính tình bộc trực của Hiểu Dạ mà liên lụy đến anh”

“Cảnh Sách, chú không cần lo lắng. Nếu tôi đã đưa ra giao dịch này thì trong lòng đều đã có tính toán” Ôn Mỹ Phách nhìn ra bên ngoài văn phòng, Đường Hiểu Dạ đang cúi đầu khổ sở tìm cách kiếm được ba trăm vạn trong vòng một tháng. Nhận thấy lúc cô không phun hỏa, bộ dạng thật ra lại rất ôn nhu đáng yêu. Chỉ tiếc thời điểm đứng trước mặt hắn, cô luôn có bộ dáng muốn phun hỏa, rất giống một con nhím.

Thế nhưng, đó không phải điều hắn mong muốn sao? Hắn chính là hy vọng cô chán ghét hắn!

“Nếu côấy thật có thể vì cô nhi viện thánh Mary mà kiếm được ba trăm vạntrong vòng một tháng, tôi có thể cho cô ấy một phần thưởng nho nhỏ”

“Nhưng mà, lỡ như làm công ty tổn thất thì phải làm như thế nào?”

“Tôi không lo thì chú còn lo lắng cái gì?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi.

“Nhưng mà…” Lương Cảnh Sách vẫn còn muốn nói.

“Cảnh Sách, chắc hẳn chú cũng cảm thấy vài năm nay tôi đã có chút thay đổi đúng không? Thật ra tôi luôn luôn tự hỏi vấn đề này” Hắn nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của Lương Cảnh Sách.

“Chủ tịch, tôi không hiểu ý của anh”

“Tôi bây giờ không còn giống với tôi trước kia, chỉ có những chuyện lúc trước tôi không thể làm thì hiện giờ tôi lại có thể không chút do dự mà làm, thậm chí không biết áy náy. Đó cũng không phải điều tốt, Cảnh Sách”

“Chủ tịch đang nghĩ đến chuyện của cô nhi viện thánh Mary sao? Đây là sự thật, tôi tin tưởng chủ tịch cũng không muốn như vậy” Lương Cảnh Sách nhíu mày.

“Cũng không phải chỉ là chuyện của cô nhi viện thánh Mary, còn có chuyện của bác Hạng. Chú thật sự cho rằng tôi không thay đổi sao? Vẫn luôn cho rằng cho dù tôi làm một người chỉ biết đến lợi ích của chính mình cũng không sai sao?” Ôn Mỹ Phách cười như không cười.

“Ý của tôi là…” Lương Cảnh Sách thầm hít một hơi, ánh mắt kiên định “Cho dù chủ tịch có biến thành ác ma, tôi cũng sẽ cùng anh xuống địa ngục!”

“Chậc chậc! Cảnh Sách, chú đang nói cái gì vậy? Giới tính của tôi không có gì khác thường. Tôi nói trước, tôi thích phụ nữ!” Ôn Mỹ Phách lộ ra vẻ mặt cổ quái xem xét hắn ta.

“A! Tôi không phải có ý này…” Ôn Mỹ Phách trả lời làm cho Lương Cảnh Sách xấu hổ đến đỏ mặt “Tôi cũng thích phụ nữ mà, tôi đối với chủ tịch cũng không phải là…”

“Tôi biết, chú trung thanh với tôi! Tôi chỉ là nói giỡn mà thôi, vậy mà chú cũngtin sao?” Ôn Mỹ Phách mỉm cười xua tay “Chú có thấy người quang minh chính đại như Đường Hiểu Dạrất trái ngược với loại người bụng dạ đen tối như tôi, cho nên cô ấy rất thu hút tôi không?” Cho nên mỗi lần nhìn thấy cô, hắn sẽ cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó xôn xao.

Bởi vậy hắn luôn muốn chọc tức cô, yêu cái bộ dáng tức đến giơ chân của cô.

“Hiểu Dạ đúng làmột cô bé trọng nghĩa khítừ nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa chủ tịch là người xấu” Lương Cảnh Sách vội vàng giải thích.

“Người trên toàn bộ thế giới nghĩ rằng tôi là người tốt, hẳn cũng chỉ có mình chú” Ôn Mỹ Phách đùa cợt nhếch hai hàng chân mày.

“Chủ tịch…”

“Đừng nóng, nghe tôi nói hết đã” Lương Cảnh Thư lập tức im lặng nghe Ôn Mỹ Phách nói tiếp: “Đường Hiểu Dạ khiến cho tôi nhớ đến khoảng thời gian ngu ngốc của mình lúc khi mới tiếp quản tập đoàn. Những thứ đó tôi dường như đã không còn nhớ nữa, bây giờ nhớ lại thật khiến cho người ta hoài niệm. Cho nên tôi mới đưa ra giao dịch này, tuy rằng có thể để lại một khoảng tiền thâm hụt cho tập đoàn nhưng cô ấy muốn đạt thành sự nghiệp cũng không phải là khônggặp khó khăn”

Đây là một cảm xúc rất phức tạp, phức tạp đến ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó chịu. Lúc đầu hắn cảm thấy thích tinh thần trọng nghĩa của Đường Hiểu Dạ, có lẽ đó cũng là nguyên nhân vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn liền cảm thấy kinh diễm, nhưng về phương diện khác thì…

Hắn lại hận không thể hung hăng đánh chết sự ngu ngốc của cô, bởi vì điều này sẽ càng khiến hắn khắc sự ghê tởm của chính mình.

Hắn muốn biết khi cô hiểu được ấm lạnh của cái gọi là nhân tình thìtrong cô sẽ là bi thương hay còn có thể giữ được tính hay bênh vực kẻ yếu.

Nếu có, nghĩa là hắn thua một cách triệt triệt để để, hắn cam nguyện buông tha cho khu đất của cô nhi viện thánh Mary. Nếu không, nghĩa là hắn đã thắng, hắn cũng không hề tổn thất bất cứ thứ gì.

Nhưng trong tâm tư, hắn lại hy vọng Đường Hiểu Dạ có thể làm được yêu cầu của hắn, đừng khiến hắn phải thất vọng, uổng phí phần giao dịch mà hắn đã đưa ra.

Tâm tinh của hắn lúc này thật phức tạp.

“Cảnh Sách, chú cảm thấy giao dịch này ai sẽ là người thắng?” Ánh mắt của Ôn Mỹ Phách lại nhìn Đường Hiểu Dạ,khóe miệng chứa đựng nụ cười đến sáng lạn.

_______________

Có cái gì đó gian trá ở đây. Phải làm như thế nào mới kiếm được ba trăm vạn trong một tháng? Đường Hiểu Dạ tự hỏi.

Mượn tiền là không thể được, nếu không phải là quy định của Ôn gian thương thì vay tiền cũng không phải tác phong làm việc của cô. Chuyện này phải dựa vào chính mình mới có ý nghĩa, nhưng mà anh Cảnh Sách lại không nghĩ được cách nào để giúp cô.

Ngồi trước bàn đến hơn nửa đêm, lưng của Đường Hiểuvừa cứng vừa đau, trang giấy trước mặt vẫn trắng tinh nhưng đầu bút bi trong tay lại bị cô cắn nát. Cảm giác của cô lúc này giống như một thí sinh làm bài thi, rối rắm đến muốn phát điên lên rồi.

Nhất định có cách để kiếm được ba trăm vạn trong vòng một tháng, nhưng đầu óc của cô lại không thể nghĩ ra là cách gì. Nếu đổi lại là anh Cảnh Sách thì ba trăm vạn nhất định sẽ không thành vấn đề gì cả. Người cô sùng bái nhất chính là Cảnh Sách nhưng anh ấy lại bị Ôn gian thương hạ lệnh cấm, bằng không cô cũng không cần phải ngẩn người với tờ giấy trắng như lúc này.

Đường Hiểu Dạ căng thẳng, trong khiÔn Mỹ Phách lại có vẻ nhàn nhã thoải mái ngồi trong phòng khách. Hắn vắt chéo hai chân, một bộ quần áo ở nhà màu lam, gương mặt không đeo kính càng khiến cho hắn có vẻ trẻ tuổi.

Hôm nay hắn không làm việc trên lầu ba, ngược lại lại ngồi trên ghế salon xem tiểu thuyết.

Hắn nhất định là cố ý! Đường Hiểu Dạ chửi thầm trong lòng. Biết rõ sự xuất hiện của hắn sẽ tạo cho cô có một cỗ áp lực vô hình, thế mà còn cố ý ngồi đây, rõ ràng là muốn nhìn cô nổi giận.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, mắt của Ôn Mỹ Phách cũng không nâng lên, bờ môi mỏng nhẹ phun ra lời nói: “Ngồi ngẩn người đến hơn nửa đêm, không biết đã nghĩ ra phương pháp gì chưa, Hiểu Dạ thân yêu?”

Giật mình, Đường Hiểu Dạ nhìn hắn một cách đề phòng. Sau gáy hắn có mắt à? Bằng không làm sao biết cô đang lườm hắn?

“Tôi nói rồi, không được gọi tôi là thân yêu” Cô cắn răng gắt.

“Cô Đường Hiểu Dạ, cô đã nghĩ ra phương pháp nào chưa?” Hắn tỏ vẻ không sao cả, chỉ nhún vai biết nghe lời mà sửa miệng.

“Vẫn đang suy nghĩ” Cô rầu rĩ ra tiếng, không nguyện ý thừa nhận hiện tại trong đầu đang trống rỗng.

Cô không giỏi kiếm tiền, nếu là hỏi như thế nào làm cho tinh thần võ đạo ‘phát dương quang đại’, cô lập tức có thể lưu loát viết ra được.

“Cô thật cảm thấy mình sẽ có phần thắng sao?” Ôn Mỹ Phách ngoái đầu nhìn lại, bên môi giương lên nụ cười khiến người ta hận nghiến răng “Nếu bây giờ cô thừa nhận mình thua, có lẽ tôi sẽ mở lòng từ bi cho cô một cơ hội”

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi sẽ không không chiến mà bại!” Đón nhận mắt của hắn, ánh mắt của Đường Hiểu Dạ cũng muốn phun hỏa.

“Được rồi! Nếu cô đã kiên trì như vậy thì…” Biểu tình giống là có chút tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách đổi tư thế ngồi thoải mái hơn “Cô Đường Hiểu Dạ, trong tủ lạnh ngăn thứ hai có sữa ướp lạnh, phiền cô mang ra giúp tôi”

Chiếc bút trong tay bị cô bẻ gãy, Đường Hiểu Dạ hung hăng trừng mắt nhìn cái ót của hắn, hận không thể chọc ra hai cái lỗ thủng”Ôn gian… chủ tịch Ôn có thể tự đi lấy không? Phòng bếp cũng không xa lắm” Cô là vệ sĩ, không phải người hầu, không có đạo lý nào mà mặc hắn sai xử.

“Tôi đương nhiên có thể tự mình đi lấy, nhưng lại muốn cho cô luyện tập một chút” Ôn Mỹ Phách lười biếng lật giở trang sách trong tay.

“Luyện tập cái gì?” Cô nhíu mày, cảm thấy hắn có ý gì đó.

“Luyện tập làm người hầu đó! Dù sao rất có thể cô cũng sẽ có ngày này” Bộ dáng của Ôn Mỹ Phách vẫn như một thiên sứ hiền lành, nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi “Bởi vì nếu cô thua thì…”

“Tôi sẽ không thua” Rắc một tiếng, bút bi lại bị bẻ gãy, Đường Hiểu Dạ mất thật lớn sức lực để kìm chế không nổi giận “Tôi tuyệt đối sẽ không thua!”

Ôn Mỹ Phách thật sự nghĩ không ra còn có chuyện gì vui vẻ hơn so với khi dễ người khác, nhất là khi dễ một Đường Hiểu Dạ ngông nghênh. Tính cách không bao giờ chịu thua của cô khiến hắn càng ngày càng muốn trêu chọc cô, thậm chí càng trêu càng vui.

Chẳng hạn như bộ dạng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn lúc này của Đường Hiểu Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.