Tổng Tài Máu Lạnh Đến Tỏ Tình

Chương 5-2



“Tôi nghĩ lời của cô ấy ông chắc cũng nghe rất rõ ràng. Mời ông buông tay, Lạc nghị viên” Phút chốc, một âm thanh lạnh lùng của đàn ông nói xen vào, hắn kéo Đường Hiểu Dạ đang bị Lạc nghị viên lôi kéo, sau đó để cô đứng sau lưng mình.

Đường Hiểu Dạ cảm kích ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của Ôn Mỹ Phách.

Hắn cười rộ lên tựa như thiên sứ thuần khiết vô hại, không nghĩ tới bộ dáng khi tức giận lại làm cho người ta sợ hãi từ đáy lòng.

“Ai lại dám phá hoại chuyện tốt của tôi? Chàng thanh niên, cậu nhìn rất quen mắt, cậu là…” Đã có bảy tám phần men say, Lạc nghị viên nheo mắt nhìn.

“Ôn Mỹ Phách” Hắn lạnh lùng tự giới thiệu “Cô ấy đã không muốn ở cùng với ông, mời ông đi cho“

Hắn chẳng qua chỉ bị bạn bè gọi đi có một lát, quay đầu lại đã thấy Đường Hiểu Dạ bị rơi vào vòng tay của tên đàn ông khác. Lạc nghị viên nổi tiếng háo sắc không ai là không biết, bây giờ chẳng khác nào Ôn Mỹ Phách đã đánh thẳng vào mặt ông ta!

“Thì ra là vị chủ tịch trẻ tuổi đầy hứa hẹn trong truyền thuyết của Ôn thị” Lạc nghị viên mang một bộ dáng ngưỡng mộ đã lâu, ông ta xoa xoa mặt, không thèm để ý ánh mắt của mọi người “Rồi sao? Cô ta theo cậu tới đây à?”

Bàn tay to ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn công khai biểu thị quyền sở hữu, Ôn Mỹ Phách trực tiếp đem bất mãn biểu hiện trên mặt, ngay cả nụ cười xã giao đều không thèm dùng “Cô ấy là người của tôi”

Cô ấy là người của tôi. Những lời này khiến Đường Hiểu Dạ sững người, lồng ngực lại có chút nóng lên.

“Được rồi! Ôn Mỹ Phách, cậu cũng đã biết tôi là ai cho nên cũng biết rõ thân phận cùng địa vị của tôi. Nếu cậu tặng cô ta cho tôi, cam đoan tập đoàn của cậu sẽ có rất nhiều lợi ích trong tương lai. Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu anh đang xây dựng một khu đô thị cao cấp không phải sao?” Lạc nghị viên dụ dỗ.

Cả người mềm nhũn tựa vào lồng ngực Ôn Mỹ Phách, nghe thấy lời đề nghị của Lạc nghị viên, Đường Hiểu Dạ nhíu chặt hai hàng chân mày.

Đây là lời mà một gã nghị viên có thể nói sao? Thế nhưng càng buồn cười hơn chính là, cô cơ hồ có thể tưởng tượng ra hình ảnh Ôn Mỹ Phách chắp tay dâng cô cho ông ta. Hắn trước nay vẫn được xưng là gian thương, hắn đều lấy ích lợi của tập đoàn Ôn thị đưa lên đầu hàng ngũ ưu tiên. Không có lý do gì vì cô mà hắn lại đắc tội với Lạc nghị viên.

Nếu không phải bây giờ ngay cả chút sực lực cũng không có thì… Đường Hiểu Dạ nắm chặt nắm tay thành quyền, cô nhất định sẽ không để mình rơi vào tay loại người như ông ta, mặc cho ông ta chà đạp.

“Thật xin lỗi Lạc nghị viên, cô ấy là hàng không bán” Ngoài dự liệu, Ôn Mỹ Phách không chút khách khí từ chối, giọng điệu lãnh đạm hoàn toàn không lo lắng đắc tội vị quan lớn trước mặt.

“Ôn gian thương, anh…” Đường Hiểu Dạ giật mình nhìn hắn.

“Ôn Mỹ Phách, cậu đừng có không biết xấu hổ!” Không nhịn được, sắc mặt Lạc nghị viên xanh mét giận dữ.

“Lạc nghị viên là đang uy hiếp tôi sao?” Nhíu mày, Ôn Mỹ Phách lạnh lùng hỏi.

Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, chủ nhân buổi tiệc vội vàng tiến đến hoà giải “Bỏ đi, bỏ đi. Cũng không có chuyện gì, hai vị đừng nóng giận”

“Thằng nhóc ranh này quả thật không coi ai ra gì!” Lạc nghị viên đỏ mặt.

“Ngài Cao, tôi xin lỗi trước vì không tiếp tục ở đây được” Môi mỏng khẽ nhếch, Ôn Mỹ Phách kéo Đường Hiểu Dạ, xoay người chạy lấy người.

“Sao rồi? Cô có thể đi không?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng.

Hắn sơ suất quá, làm sao lại không nhận ra sự khác thường của cô?

“Lạ thật, thế nhưng anh lại không đem tôi đi bán!” Đường Hiểu Dạ nói.

“Đừng nói cô đang coi thường tôi đấy nhé?” Ôn Mỹ Phách nhịn không được, trừng mắt nhìn cô một cái. Hắn có thể bán đi bất cứ kẻ nào, duy nhất cô là sẽ không “Nhiệt độ cơ thể cô rất cao” Lòng bàn tay của hắn chạm vào cô, khuôn mặt cô tự nhiên nổi lên các vệt đỏ ửng.

“Ừ, tôi không thoải mái” Cô mở miệng một cách khó khăn.

“Tất nhiên là không thoải mái rồi, cô đang phát sốt” Bàn tay to dùng sức nắm cổ tay cô, Ôn Mỹ Phách cắn răng nói.

Hắn không phải là một ông chủ không thấu tình đạt lý, nếu cô nói cho hắn biết cô không thoải mái, hắn trăm triệu lần cũng sẽ không để cô tham gia buổi tiệc đêm nay.

“Nếu anh không ngại, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi” Đường Hiểu Dạ cố gắng cười khẽ.

Khó trách hôm nay lúc rời giường, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người không ổn, không muốn ăn. Khó trách khi nhìn Ôn Mỹ Phách, cô cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Thì ra là cô phát sốt!

“Bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà” Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ôn Mỹ Phách bế bổng cô lên, rời khỏi bữa tiệc.

“A…” Cả người bỗng nhiên bay lên không, Đường Hiểu Dạ phát ra tiếng hô nhỏ, bàn tay nhỏ bé giữ chặt vạt áo của hắn.

“Cô an tâm nghỉ ngơi đi!” Ôn Mỹ Phách thấp giọng trấn an, yêu cầu tài xế Tiểu Ngô đưa xe ra thẳng trước cổng.

Quái lạ! Cô nhất định là bị bệnh làm cho choánh váng rồi. Nhịp tim trầm ổn của hắn đập ngay bên tai. Rúc vào trong lòng Ôn gian thương cư nhiên lại làm cho cô cảm thấy an tâm, giống như dù trời có sập xuống cũng sẽ có hắn chống đỡ “Cám ơn anh…” Cô nhẹ giọng mở miệng.

“Cám ơn tôi cái gì?”

“Cám ơn anh không đem tôi bán đi. Nếu anh bán tôi, tôi tuyệt đối sẽ hận anh cả đời”

“Tôi sẽ không” Trầm mặc, khó có lúc hắn nói ra lời trong lòng mình.

Chỉ thấy Đường Hiểu Dạ nhắm mắt lại, thân thể mềm mại tựa hồ như đang run lên nhè nhẹ mà cũng giống như đã ngủ say. Một chút đau lòng đột nhiên nheo nhẹ lồng ngực của hắn.

Cô vẫn nên thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, có như vậy hắn mới có thể tận tình khi dễ cô.

“Chủ tịch, cô Đường làm sao vậy?” Tài xế Tiểu Ngô thấy Ôn Mỹ Phách ôm Đường Hiểu Dạ, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc liền vội vàng mở cửa xe.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, mau đưa chúng tôi về nhà” Cụp mi mắt che dấu đi tâm tư phức tạp khó hiểu, Ôn Mỹ Phách thản nhiên đáp.

“Được” Biểu tình của Tiểu Ngô có chút thảy đổi kỳ lạ, nhưng vẫn y lệnh làm việc.

“Hiểu Dạ, tôi mang thuốc cho cô đây” Bật đèn lên, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, Ôn Mỹ Phách đem viên thuốc cùng ly nước ấm đặt ở đầu giường.

Cô gái nhỏ bé cuộn người trong ổ chăn ấm áp tựa hồ ngủ rất say, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, gương mặt đỏ ửng, trên trán có rất nhiều mồ hôi.

Bác sĩ nói đây chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Thế nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là bác sĩ nói cô gần đây làm lụng rất vất vả, sức khỏe giảm sút mới có thể bị bệnh.

Hắn làm gì khiến cho cô làm lụng quá mức vất vả? Chẳng lẽ để cô nhận thua khó khăn như vậy sao?

Ôn Mỹ Phách lẳng lặng nhìn “tiểu mỹ nhân” đang ngủ say một lúc lâu. Đột nhiên, hắn cúi người nhẹ nhàng in môi hắn lên môi cô, con ngươi đen sâu không thấy đáy hiếm khi xuất hiện lo lắng.

Có lẽ, hắn chính là thật thích cá tính bất khuất của cô.

“Ngủ ngon, công chúa xinh đẹp” Ý đồ “trộm hương” thực hiện được, Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng chúc ngủ ngon bên tai cô, sau đó xoay người rời đi.

Trong bóng đêm, một đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra. Hơi thở của cô có chút gấp gáp, cảm giác tim đập thật nhanh. Đường Hiểu Dạ xoa xoa bờ môi bị Ôn Mỹ Phách hôn, trên đó dường như còn lưu lại ấm áp và mùi hương của hắn.

Hắn hôn cô. Lúc này đây cô đã khẳng định được điều đó, nhưng mà… tại sao?

Một Ôn Mỹ Phách từ trước đến nay đều thích châm chọc cùng khiêu khích cô, vì sao đột nhiên lại có hành động quỷ dị như vậy? Hại cô…

Mê hoặc lại động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.