“Hiểu Dạ? Em lại ngẩn người” Vẻ mặt tươi cười cùng với bước
chân bình tĩnh của Lương Cảnh Sách xuất hiện, trước hết là giao giấy tờ
cho thư ký chủ tịch, cuối cùng là dừng lại trước mặt cô.
“Không có việc gì làm thì đành phải ngẩn người” Cô nhăn nhăn cái mũi.
“Thời gian ước định sắp hết, em chuẩn bị như thế nào rồi?” Lương Cảnh Sách cố ý đè thấp âm lượng, hắn không thể hỗ trợ không có nghĩa là hắn không
quan tâm.
Một bên là em gái hắn thương yêu nhất, một
bên là ông chủ hắn đã thề nguyện trung thành, lần này đấu trang rốt cuộc ai thắng ai thua, cho dù thông minh như hắn cũng nghĩ không ra.
“Anh Cảnh Sách cứ yên tâm, em đã chuẩn bị hết rồi” Đường Hiểu Dạ cười híp mắt.
“Vậy sao? Như vậy là tốt rồi” Không biết có phải có nhìn nhầm hay không, hắn cảm thấy được nụ cười của Hiểu Dạ mang theo chút gian trá, có vài phần
giống với chủ tịch.
Quả nhiên gần mực thì đen!
“Hiểu Dạ, em cảm thấy chủ tịch thế nào? Ý của anh là, em cho rằng anh ấy là hạng người gì?” Lương Cảnh Sách đột nhiên hỏi.
“Sao cơ?” Đường Hiểu Dạ sửng sốt.
“Em… thích chủ tịch sao?”
“Xin anh đó, anh Cảnh Sách, đừng đùa nữa” Tâm nhảy dựng, biểu tình của Đường Hiểu Dạ không được tự nhiên, gò má hơi hơi phiếm hồng mang chút vẻ chột dạ “Em làm sao có thể thích cái tên gian thương đó, loại người em thích chính là ‘nam tử hán đại trượng phu’ quang minh lỗi lạc”
“Anh không có đùa, anh là cảm thấy thế” Lương Cảnh Sách nghiêm túc hỏi lại “Em thích chủ tịch sao?”
“A? Em… ” Nếu hai tuần trước nghe thấy vấn đề này, phản ứng của cô không
phải cười to ba tiếng thì cũng chính là kiên quyết phủ nhận. Thế nhưng
hiện tại thì cô lại chần chờ…
Quái lạ, tại sao cô lại chần chờ?
“Anh không bất ngờ khi khả năng này xảy ra” Lương Cảnh Sách mỉm cười “Nói
không chừng chủ tịch cũng rất thích em đó” Đi theo bên người chủ tịch
nhiều năm, Ôn Mỹ Phách có thích một người nào đó hay không, hắn còn có
thể đoán không ra sao?
Chẳng qua sự yêu thích của Ôn
Mỹ Phách có chút khác người.Hắn càng thích ai thì sẽ càng khi dễ, trêu
chọc người đó, người bị hắn thích chẳng những thân thể phải khỏe mạnh mà trái tim còn phải đủ lực mới chịu được.
“Sao? Hắn sẽ thích em? Anh Cảnh Sáchđừng dọa em mà” Đường Hiểu Dạ khoa trương khoát tay, tim lại đập có chút nhanh.
Hồi tưởng lại nụ cười của hắn khi nhìn cô, dường như có gì đó đen tối,
không hiểu vì sao khi nghĩ đến đây lồng ngực lại nong nóng.
“Cảnh Sách, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Một giọng nữ mềm mại dễ nghe thình lình vang lên.
Đường Hiểu Dạcùng Lương Cảnh Sách đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp diễm lệ đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Thì ra là cô Kim” Thấy rõ người tới, Lương Cảnh Sách cười đến có chút bất
an. Cô Kim đây là bạn tốt nhiều năm của chủ tịch, nói là ‘hồng nhan tri
kỷ’ cũng không đúng, cô ấy vẫn luôn thích Ôn Mỹ Phách, cũng không hề che dấu việc thích hắn. Không biết lời bọn họ nói chuyện lúc nãy cô ấy nghe được bao nhiêu?
“Mỹ Phách tìm tôi mấy ngày nay, bây
giờ mới có thời gian đến được” Kim Tường Vi mỉm cười nói, người cũng như tên, xinh đẹp diễm lệ như hoa tường vi “Tôi đã gặp thư ký Trần ở dưới,
cô ấy nói tôi cứ trực tiếp đi lên”
Mỹ Phách? Nghe
thấy mỹ nữ xưng hô thân mật như thế với Ôn gian thương, cô cảm thấy như
có cây kim đột nhiên đâm sâu vào trong lòng, có chút khó chịu.
Vì kiếm được ba trăm vạn, cô luôn cẩn thận quan sát những người mà Ôn gian thương thường qua lại, hắn luôn giữ mình trong sạch, xung quanh hắn đều là nam giới, từ khi nào thì xuất hiện một cô gái xinh đẹp mê người như
thế này? Nghe giọng điệu nói chuyện của cô ấy thì dường như rất quen
thuộc với Ôn gian thương.
Tim không hiểu sao lại đột nhiên nhói đau, Đường Hiểu Dạ cố bày ra một nụ cười gượng.
“Chủ tịch đang ở trong phòng làm việc, tôi đưa cô vào!” Lương Cảnh Sách
khách sáo nói, quay đầu lại liếc Đường Hiểu Dạmột cái lại đột nhiên phát hiện ra trên mặt cô có chút mất tự nhiên.
“Tường
Vi?” Người còn chưa kịp đi đến trước cửa phòng, cửa đã mở ra, Ôn Mỹ
Phách nở nụ cười như thiên sứ vui sướng ôm cô gái trước mặt.
“Mỹ Phách, làm sao anh biết em đến đây?” Kim Tường Vi làm nung, hỏi.
“Anh nghe thư ký Trần nói em đã lên lầu, tính tính thời gian thì em cũng nên tới rồi” Ôn Mỹ Phách cười đáp.
“Nha? Xem ra chúng ta vẫn rất ăn ý!” Kim Tường Vi cười duyên, thật tự nhiên tiến sát vào trong ngực của hắn.
Ghê tởm! Ngôn ngữ cùng hành động vô cùng thân thiết của bọn họ thực chói
mắt, rất khó chịu. Đường Hiểu Dạ cười nhạt xoay người, không hiểu sao
trong lòng lại có chút không thoải mái.
Đúng vậy, cô
gái tên Kim Tường Vi kia đúng là rất đẹp, mái tóc nâu dài xõa tung, một
đôi mắt làm người ta hồn xiêu phách lạc, xinh đẹp đến nỗi khiến cho
người khác phải đố kỵ. Thế nhưng Ôn Mỹ Phách cũng không phải là một kẻ
như thế chứ!
“Đường Hiểu Dạ, thư ký Trần không có ở đây, cô giúp tôi pha hai cốc cà phê đi” Quay đầu lại, Ôn Mỹ Phách cười giao phó.
“Cái gì?” Không hiểu vì sao bị gọi tên, Đường Hiểu Dạ đột nhiên xoay người, ánh mắt như muốn giết chết hắn.
Xin người! Cô là vệ sĩ chứ không phải nhân viên phục vụ, cho dù muốn sai
bảo cô, cũng phải tới lúc cô không kiếm được ba trăm vạn kia hãy nói
chứ!
“Đường Hiểu Dạ, làm phiền cô” Ôn Mỹ Phách vẫn mỉm cười như cũ.
Rắc một tiếng, gân xanh lần thứ n bị bẻ gẫy, cô hung hăng trừng mắt Ôn Mỹ
Phách, sau đó thấy ánh mắt của Kim Tường Vi nhìn lại, chỉ thấy khóe mắt
cô ta hiện lên ý cười.
Đây là muốn thị uy với cô sao?
Đường Hiểu Dạtức giận muốn hộc mấu, cơ hồ muốn cắn nát môi của mình.
Tại sao cô phải pha cà phê cho cô taa chứ?
“Anh nói đi! Anh hai ngày nay vội vã tìm em rốt cuộc là có chuyện gì?” Kim
Tường Vi chậm rãi ngồi xuống, giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ đôi môi đỏ
xinh, ánh mắt đầy tình cảm hướng tới Ôn Mỹ Phách “Từ trước đến nay chỉ
có việc gì đó anh mới nhớ tới em”
“Anh đúng là có
việc cần nhờ em giúp” Ôn Mỹ Phách nhẹ nói, mi mắt cụp xuống che kín tâm
tư của hắn “Sắp tới có bữa tiệc từ thiện anh hy vọng em có thể…”
“Anh lại muốn em làm bia đỡ đạn?” Hắn còn chưa nói xong, Kim Tường Vi đã chủ động giúp hắn nói nốt.
“Tường Vi, em thật thông minh” Hắn mỉm cười.
“Mỹ Phách, cho dù quen anh gần mười năm, em vẫn không biết anh đang suy
nghĩ gì. Mỗi lần có hoạt động từ thiện lại lôi em ra, giấu tài cũng
không phải dùng cách này chứ?” Kim Tường Vi nói.
“Em cũng biết anh không thích đứng ở nơi ‘đầu sóng ngọn gió’ này mà” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, mỉm cười trả lời.
“Nói không thích đứng nơi ‘đầu sóng ngọn gió’, ba ngày hai tờ báo đều có tin tức của anh. Em xem anh không phải không thích ra mặt mà chính là không có thói quen làm người tốt!” Cô hừ nhẹ.
“Tường Vi, em nguyện ý giúp anh vụ này sao?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi.
“Anh đều đã nhờ em, em không đáp ứng được không?” Ánh mắt Kim Tường Vi
chuyển động, ngồi xuống bên cạnh hắn, đôi môi mềm mại chạm vào cánh tay
hắn “Mỹ Phách, nhưng em cũng có điều kiện, anh đồng ý em mới làm”
“Em nói đi” Ôn Mỹ Phách vẫn là duy trì nụ cười của mình.