“Cảnh Sách, chú còn nhớ những
lời tôi từng nói hay không?” Phòng làm việc rộng lớn tuyệt không có một
tiếng động, Ôn Mỹ Phách chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Tôi không hiểu ý của chủ tịch” Lương Cảnh Sách nhíu mày.
“Chú đã nói sẽ không phản bội tôi, chú còn nhớ rõ không?” Đầu ngón tay thon
dài khẽ gõ trên mặt bàn, Ôn Mỹ Phách cười như không cười, hỏi.
“Đương nhiên, đời này tôi cũng sẽ không phản bội chủ tịch” Hắn ta nói một cách hung hồn.
“Nhưng đủ loại chứng cứ bất lợi đều hướng vào chú, chú nói tôi nên làm tin chú đây?” Ôn Mỹ Phách chống cằm, ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ”Có thể đem thư cảnh cáo đặt trên bàn tôi mà không kinh động đến kẻ nào, chỉ có
mình chú. Cũng chỉ có chú mới biết rõ kế hoạch làm việc của tôi. Bây giờ thư cảnh cáo đã xuất hiện nhiều lần, bản kế hoạch lại mất, chú có lời
giải thích nào cho tôi hay không?”
“Chủ tịch, không phải là tôi làm” Nôn nóng bước lên một bước, Lương Cảnh Sách lo lắng giải thích “Tuyệt đối không phải tôi làm”
“Chú muốn tôi tin chú thì cũng phải đưa ra chứng cứ” Ôn Mỹ Phách nhíu mày.
“Tôi tuyệt đối không phản bội ngài” Lương Cảnh Sách cắn răng trả lời “Nhất định là có người vu oan giá họa”
“Vậy sao? Ai vu oan cho chú sao?”
“Đương nhiên là…” Lương Cảnh Sách phát hiệnánh mắt Ôn Mỹ Phách tựa hồ nhìn đến bình hoa trên bàn, lời nói đến đầu lưỡi lại nuốt trở về.
“Nếu chú nói không được là ai vu oan cho chú, lại không có chứng cứ chứng
minh mình trong sạch, tôi chỉ có thể tạm dừng chức vụ của chú cho đến
khi tra ra manh mối” Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng, dường như cố ý nói cho ai đó nghe.
“Chủ tịch!” Nghe thấy Ôn Mỹ Phách muốn đình chỉ chức vụ của mình, sắc mặt Lương Cảnh Sách khẽ biến.
“Lập tức có hiệu lực”
_________________________
“Mọi chuyện đều theo kế hoạch của ngài, nghe nói Lương Cảnh Sách đã bị cách
chức tạm thời” Trong căn phòng tăm tối, một người đàn ông cung kính nói.
“Ôn Mỹ Phách cuối cùng cũng nghi ngờ, dù sao chứng cớ bất lợi đều chỉ hướng về phía Lương Cảnh Sách” Người đàn ông khác nhàn nhạt tiếp lời “Thiếu
Lương Cảnh Sách, Ôn Mỹ Phách tựa như bị chặt đứt một cánh tay, chuyện gì cũng không thể làm”
“Bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Bước tiếp theo?” Hắn ta nhếch hai hàng chân mày “Bước tiếp theo chính là bắt được nhược điểm của Ôn Mỹ Phách, sau đó hung hăng kéo hắn xuống khỏi vị trí chủ tịch, dù sao… chỉ có tôi mới có tư cách ngồi ở vị trí kia”
“Đúng vậy”
____________________________
“Bà cô của tôi ơi! Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám trộm áo lót nữa
đâu, lần này cô tạm thời ta cho tôi đi!” Tên trộm áo lót cần một bộ nội y màu đỏ gợi cảm trong tay, cả người vừa thê thảm vừa chật vật chạy vòng
quanh công viên “Cô đừng đánh tôi, đánh nữa sẽ chết người đó!”
“Dám trộm đồ lót thì đừng có chạy! Lần trước không phải là tôi mới bắt anh
rồi sao? Tại sao chưa đến hai tháng đã lại thấy anh hả?” Đường Hiểu
Dạnhíu đôi mắt đẹp, không chút lưu tinh đạp vào mông tên trộm.
“Cái áo lót này không phải tôi trộm, mà là bị gió thổi đến, tôi thuận tay
nhặt được mà thôi… Ôi! Cô lại đanh trúng mũi tôi rồi, nhìn đi! Chảy máu
mũi rồi đây này!” Tên trộm nội y che mũi lại, vẻ mặt cầu xin.
“Anh…”
“Hiểu Dạ, đừng đánh nữa, đánh nữa thì ngay cả mẹ hắn cũng nhận không ra…” Chú cảnh sát Đại Khang vội vàng ngăn cản “Cứ để cho chú xách hắn về đồn
đi!”
“Được rồi!” Đường Hiểu Dạ buông tay, nhíu mày cảnh cáo “Nếu lần sau còn tái phạm, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh”
“Tôi biết rồi” Tên trộm nội y đáng thương cúi đầu đi theo Đại Khang quay về đồn cảnh sát.
“Quỷ nhỏ!” Đường Hiểu Dạtức giận nói thầm, chân thì chạy đi theo hướng ngược lại.
Cô đương nhiên biết gần đây mình đột nhiên có khuynh hướng bạo lực, đó
cũng không phải chuyện tốt. Cô khó có thể phát tiết hết tâm tình của
minh, bất luận cô làm như thế nào cũng không thể quên được Ôn Mỹ Phách – tên đàn ông xấu xa kia.
Hắn tựa như độc dược không sắc không vị thấm vào xương tủy cô vào lúc không hay biết.