Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 36: Đau lòng



Ánh mắt của Thần Phong tối lại, đóm lửa trong mắt anh cũng từ từ dập tắt khi anh nhìn thấy Chung Hân đứng yên đó ngước gương mặt xinh đẹp của mình lên, hai hàng mi dài khép chặt lại đoán nhận cái tát của anh.

Khi bàn tay của Thần Phong gần chạm vào gương mặt của Chung Hân không biết vì sao trong lòng Thần Phong lại do dự.

Đột nhiên Thần Phong dừng lại động tác của mình, thay vì cái tát tai đầy phẫn nộ Thần Phong hạ bàn tay to lớn của mình xuống xô mạnh Chung Hân ra, thân thể mảnh mai bất lực ngã về phía sau cánh tay đập mạnh vào cây đàn dương cầm.

Chung Hân không hề kêu than đau đớn, cô chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào gương mặt giận đến tái xanh của Thần Phong trong vẻ bất ngờ.

Nhìn thấy Chung Hân ngã mạnh xuống mặt đất cánh tay cũng vì vậy mà bị tổn thương, Thần Phong ngỡ ngàng nhìn vào bàn tay của mình.

Lúc này Thần Phong mới ý thức được bàn tay của anh đang run dữ dội, anh lập tức để bàn tay xuống bên hông cố kiềm chế không để ai nhận ra điều này.

Anh đã từng khiến Chung Hân bị thương nặng hơn gấp bội, nhưng không biết vì sao lần này trong lòng anh lại cảm giác xót xa.

Chung Hân bị anh xô mạnh ngã xuống đất, trong lòng không hề oán hận anh.

Cô là người biết nếu đã làm sai ất phải lãnh hậu quả cho việc mình đã làm.

Chung Hân chống tay xuống mặt đất cố gắng ngồi dậy, cô nhìn Thần Phong bằng ánh mắt dịu dàng không hề có sự giận dữ hay ác cảm của trước đây.

- Xin lỗi.

Lại một lần nữa Chung Hân thật lòng nói ra lời xin lỗi, toàn thân Thần Phong run lên khi anh nhìn thấy nét mặt đau đớn nhưng cố tình tỏ ra không sao của cô.

Anh biết vừa rồi vì giận quá nên anh đã ra tay rất mạnh, nhưng Chung Hân không hề rơi một giọt nước mắt.

Trái tim của Thần Phong đột nhiên thắt lại, một cảm giác đau thấu tâm can làm Thần Phong không rõ nguyên nhân.

Chẳng lẽ mình vì cô ấy mà đau lòng? Mình chưa từng có cảm giác này trước đây.

Chung Hân không đợi Thần Phong nói gì thêm liền xoay người lại lặng lẽ đi lên lầu, cô chỉ sợ nếu mình còn ở lại sẽ khiến Thần Phong càng thêm phẫn nộ.

Thần Phong đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô, lúc này tâm trạng của Thần Phong vô cùng phức tạp, anh không biết trong lòng mình thật sự muốn gì đành cùng Hứa Thừa Anh rời khỏi Thần Viên.

Ngồi trên xe Hứa Thừa Anh không dám nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Thần Phong qua gương chiếu hậu.

Thần Phong ngồi dựa đầu vào ghế nhắm mặt lại định thần, nét mặt phiền muộn làm Hứa Thừa Anh thở dài trong vẻ bất lực.

Dáng vẻ đau lòng của Chung Hân cứ hiện lên trong đầu anh, càng khiến Thần Phong phiền muộn hơn anh nâng tay xoa xoa huyệt thái dương.

Thật ra trong lòng Thần Phong

cứ ngỡ mình giận đến như vậy là vì Chung Hân lừa gạt anh, nhưng Thần Phong không hề biết nguyên nhân thật sự khiến anh nộ khí xung thiên chính là tấm thiệp của Ngạo Thiên.

Lời quan tâm của Ngạo Thiên khiến Thần Phong mất đi lý trí.

Phải Thần Phong anh đang ghen, ghen mà chính bản thân anh cũng không hay biết.

- Chủ nhân, vợ và con của tên tài xế đã được người của Lăng Triều đưa về.

Đang đợi chủ nhân đến thẩm vấn.

Ánh mắt của Thần Phong vẫn khép chặt, không nói gì chỉ gật nhẹ đầu.

Hiện tại cái anh không muốn đối mặt nhất chính là cái chết của Lãnh Thiên Hân.

Sau khi Thần Phong rời khỏi biệt thự Thần Viên, Chung Hân luôn nhốt mình trong phòng, Bác Ninh và Tiểu Thu lo lắng vô cùng hai người thay phiên nhau đem thức ăn lên phòng cho cô.

Tiểu Thu trên tay cầm khay thức ăn chiều bước vào phòng đập vào mắt cô chính là Chung Hân, bóng dáng mảnh mai yếu ớt ngồi suy tư trước cửa sổ sát mặt đất, cửa sổ lớn được cô mở toang ra làng gió mạnh thổi tung bay mái tóc dài của cô khiến Chung Hân càng xinh đẹp mê người hơn.

Tuy gió lạnh nhưng không lạnh bằng trái tim của Chung Hân hiện giờ, cô ngồi bất động ánh mắt chờ mong nhìn ra cổng chính mong rằng Thần Phong sẽ nguôi giận qua trở về biệt thự Thần Viên.

- Thiếu Phu Nhân, chị dùng một ít canh tẩm bổ cả ngày nay chị chưa ăn gì cả.

Tiểu Thu vừa nói vừa đặt khay thức ăn xuống cái bàn bên cạnh, ánh mắt đau lòng nhìn vào cánh tay bị thương đang được băng lại của Chung Hân.

Chung Hân lắc đầu ánh mắt không hề rời khỏi cổng biệt thự, lúc này đang vươn cánh tay lớn để chờ đợi chủ nhân của ngôi biệt thự quay trở về.

Một tháng sau 12 giờ khuya Thần Phong ngồi trên xe được Hứa Thừa Anh đưa đến bar Midnight, ánh trăng trên bầu trời lúc này tỏa sáng hơn bất kỳ lúc nào hết, hàng cây xanh với những chiếc lá óng ánh lấp lánh dưới ánh trăng sáng, khiến tâm trạng não nùng của Thần Phong càng thêm sầu thẳm.

Ánh mắt sắc bén cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn vào con đường tối ôm vắng vẻ không một bóng người.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi áo của Thần Phong vang lên.

"Reng.....reng......reng...."

Hiện tại tâm trạng của Thần Phong không tốt, anh đã lánh mặt Chung Hân cả tháng nay đều này cứ luôn khiến lòng anh khó chịu.

Thần Phong nhíu chặt đôi lông mày,

không có ý định bắt máy.

Điện thoại dừng lại một chút rồi reo thêm lần nữa.

"Reng.....reng......reng...."

Thần Phong nhíu mày khó chịu anh bực bội lấy cái điện thoại thật phiền phức cứ reng không ngừng ra, anh định ném nó ra ngoài cửa sổ, nhưng khi nhìn thấy hai chữ Lăng Triều nhấp nháy trên màn hình, Thần Phong bất đắc dĩ bắt máy.

Thần Phong biết nếu không có chuyện quan trọng Lăng Triều sẽ không làm phiền đến anh.

- Chuyện gì?

Giọng nói lạnh lùng của Thần Phong vang lên khiến Lăng Triều hơi bất ngờ.

- Chủ nhân, Triệu Sang và vài người bạn đến sòng bạc của chúng ta.

Hắn chơi rất lớn, hiện tại còn đang ở trong phòng VIP trên tầng 5.

Lăng Triều cung kính báo cáo với Thần Phong.

Thần Phong ngẫm nghĩ một chút ánh mắt hiện lên tia sáng cất giọng lạnh lùng.

- Tốt! cứ để cho hắn thắng, đợi đến khi nhiệt huyết của hắn sôi trào liền khiến hắn thua một cách thê thảm.

Nghe Thần Phong nói vậy Lăng Triều liền hiểu ý, chủ nhân suy nghĩ thật thâm sâu.

- Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ đợi đến lúc hắn thua không còn một xu, sẽ cho hắn vay một số tiền lớn.

Nghe Lăng Triều nói vậy sắc mặt của Thần Phong chợt hiện lên tia độc ác.

- Bắt hắn phải đem tính mạng của mình thế chấp.

Theo quy luật của Hội Thần Hoa, nếu người thiếu tiền không thể trả, thì Hội Thần Hoa nói cho đúng hơn là Thần Phong có thể lấy mạng của họ bất cứ lúc nào.

Thần Phong nói xong liền cúp máy, anh thản nhiên quăng cái điện thoại lên ghế bên cạnh.

Sự phiền muộn trong lòng Thần Phong vì cú điện thoại này đã tiêu tan đi phần nào.

Xe dừng lại trước cửa bar Midnight, Hứa Thừa Anh liền bước xuống trên tay cầm một cái áo khoác cung kính mở cửa xe ra mời Thần Phong.

Thần Phong vừa chạm chân xuống con đường lạnh lẽo như lòng anh, liền được Hứa Thừa Anh ân cần khoác cho anh một cái áo choàng dầy cộm, mùa đông tại Thành Phố X này rất lạnh cơn lạnh từ trong xương tủy lạnh ra không thể vì cái áo choàng đắt tiền này làm ấm áp chỉ có thể giúp che đi cơn gió lạnh của bên ngoài.

- Chủ nhân, để thuộc hạ đi theo ngài.

Hứa Thừa Anh biết thói quen của Thần Phong, mỗi khi anh đến bar Midnight chỉ thích ở một mình không muốn có sự hiện diện của người khác, nhưng dạo gần đây trong giới hắc đạo có tin đồn.

Có người đã dùng 20 triệu đô la để mua mạng của thủ lĩnh Hội Thần Hoa.

Ở Thành Phố X này Hội Thần Hoa giống y như một bầy sư tử đang ngủ say, Thần Phong chính là con sư tử đầu đàn, chỉ cần có người không biết chết dám thị uy đắc tội với anh con sư tử ngủ yên kia sẽ lập tức giật mình tỉnh giấc hủy diệt tất cả những gì kinh động đến nó.

- Không cần!

Cậu về trước đi tôi sẽ tự mình lái xe về.

Thần Phong với nét mặt kiên định

vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Hứa Thừa Anh, Hứa Thừa Anh thấy vậy đành miễn cưỡng cung kính đưa chìa khoá xe trên tay mình cho Thần Phong.

Hứa Thừa Anh đợi đến khi bóng dáng mạnh mẽ lúc nào cũng tỏa ra sự uy quyền của Thần Phong khuất dần sau cánh cửa lớn của bar Midnight, Hứa Thừa Anh đành lặng lẽ bước đến quán cafe bên kia đường, anh chọn một cái bàn ở ngay vị trí cửa sổ nơi anh có thể quan sát tình hình trước cửa bar Midnight một cách dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.