Càng nghĩ đến loài hoa Dạ Lý Hương này Chung Hân càng thêm xót xa, trong vườn hoa của Lãnh gia cũng trồng rất nhiều cây hoa Dạ Lý Hương.
Vì Lãnh Minh biết Lãnh Thiên Hân con gái ông thích nhất mùi hương ngạt ngào này.
- Hoa Dạ Lý Hương trong biệt thự đều do thiếu gia đích tay trồng, em nghĩ chắc thiếu gia thích nhất là hoa Dạ Lý Hương.
Tiểu Thu vừa tỉa cây vừa nhìn Chung Hân nói ra những gì mình biết.
Nghe Tiểu Thu nói vậy Chung Hân liền mỉm cười, anh ấy cũng là người yêu hoa sao?
Nghĩ đến đây Chung Hân bất giác lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ đó, cô biết Thần Phong không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc, những cây hoa Dạ Lý Hương này nhất định có ý nghĩa đặc biệt trong lòng anh.
Tiểu Xuân cô giúp việc trên tay cầm một ly nước trái cây cung kính đứng bên cạnh Chung Hân nhẹ giọng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô.
-Chung tiểu thư, cô cũng đã mệt hãy uống một chút nước giải khát.
Chung Hân ngước gương mặt thanh tú với đôi môi phiếm hồng lúc nào cũng nở một nụ cười thân thiện lên nhìn Tiểu Xuân, bàn tay trắng nõn bất giác vươn lên che lại ánh nắng chói chang vô tình rọi thẳng vào mắt cô.
Chung Hân đứng thẳng người lại, tay đưa ra trước mặt nhận lấy ly nước trái cây từ trên tay Tiểu Xuân, đột nhiên tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Thu vang lên từ phía sau.
-Chết rồi, chết rồi.....
Lần này chắc chắn thiếu gia sẽ nổi trận lôi đình.
Chung Hân và Tiểu Xuân nghe Tiểu Thu nói vậy liền lo lắng bước tới gần Tiểu Thu.
- Tiểu Thu, đã xảy ra chuyện gì?
Chung Hân vừa nói vừa vươn tay nắm chặt bàn tay vì sợ hãi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của Tiểu Thu để trấn an cô.
Tiểu Thu cảm nhận được sự quan tâm từ Chung Hân, cô ngước mặt lên nhìn Chung Hân bằng ánh mắt hoang mang.
- Em....em đã lỡ tay làm gãy một nhánh cây hoa Dạ Lý Hương.
Tiểu Thu vừa nói vừa dùng tay chỉ vào một nhánh hoa Dạ Lý Hương đang nằm thê thảm dưới mặt đất.
Trước khi được Thần Phong giúp đỡ chuộc thân, đưa về làm việc tại Thần gia, Tiểu Thu chỉ là một cô gái mồ côi bị cậu ruột bán vào một hộ nhà giàu làm người giúp việc.
Thật không may chủ nhân trước kia của Tiểu Thu là một người tàn bạo không xem người ăn kẻ ở trong nhà ra gì, chỉ cần họ làm sai điều gì liền bị đánh đập dã man.
Tiểu Thu không quan tâm đến việc bị Thần Phong trách phạt, cái cô sợ nhất chính là vì sự vô ý của mình đã khiến thiếu gia tức giận.
Chung Hân không biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Thu, nhìn thấy vẻ mặt xanh mét đầy vẻ lo lắng của Tiểu Thu trong lòng Chung Hân cảm thấy xót xa.
Cô biết tính khí của Thần Phong không tốt, anh nhất định sẽ quở trách Tiểu Thu, Chung Hân không nghĩ ngợi liền khom người nhặt lên cành hoa Dạ Lý Hương.
- Tiểu Thu, em đem nó vứt đi đừng để thiếu gia nhìn thấy.
Cả một vườn hoa Dạ Lý Hương mênh mong, Chung Hân tin chắc dù có một hai cây bị chết Thần Phong cũng sẽ không để ý, huống hồ gì chỉ là một nhánh cây.
Thần Phong với tâm trạng sảng khoái trở về biệt thự, anh vừa bàn xong một bản hợp đồng hàng trăm triệu, bước vào cánh cửa lớn của biệt thự Thần Viên cảm xúc trong lòng lập tức thay đổi khi anh chợt nhớ ra trong ngôi biệt thự rộng lớn này giờ đã có thêm một người.
Nhìn một vòng xung quanh không thấy bóng dáng lúc nào cũng khiến anh chướng tai gai mắt, Thần Phong liền nhíu mày cất giọng.
- Bác Ninh!
Người đâu?
Bác Ninh cung kính khom người trước mặt Thần Phong báo cáo, mặc dù Thần Phong không nói rõ ra ý của mình, nhưng với một người thấu tình đạt lý như Bác Ninh ông liền hiểu.
- Dạ thiếu gia, Chung tiểu thư đang ở ngoài vườn hoa.
Thần Phong nghe Bác Ninh nói vậy liền bước ra sau vườn, đã một tháng anh không trở về biệt thự nhưng nhất cử nhất động của từng người trong Thần Viên anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thần Phong muốn xem cô gái với tâm địa thâm sâu này đã làm gì, lại khiến trên dưới Thần gia đều phục tùng cô vô điều kiện.
Thần Phong vừa bước ra cánh cửa thông ra vườn hoa, cơn thịnh nộ trong lòng anh lập tức xông lên khi anh nhìn thấy trên tay Chung Hân đang cầm một nhánh hoa Dạ Lý Hương anh yêu quý nhất.
Thần Phong giận dữ bước nhanh tới, bàn tay cường tráng vươn tới nắm chặt cổ tay lúc này đang cầm nhánh hoa Dạ Lý Hương của Chung Hân.
-Cô đang làm gì?
Ai cho phép cô đụng vào những cây hoa Dạ Lý Hương này?
Giọng nói trầm khàn mang theo nộ khí làm Chung Hân giật mình, cổ tay bị Thần Phong siết chặt đến đau điếng, cô ngẩn đầu lên nhìn anh đôi mắt long lanh lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh, sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt phát ra lửa giận của anh khiến Chung Hân sững sờ, nhưng chỉ trong chốc lát Chung Hân đã đều chỉnh lại tâm trạng của mình.
- Chỉ là một nhánh cây, anh có cần làm dữ đến như vậy không?
Chung Hân thật không hiểu, tại sao Thần Phong lại chuyện bé xé ra to, khiến ai nấy đều thấp thỏm trong lòng.
Thần Phong nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Chung Hân anh càng thêm nổi cáu, đôi mày râm bất giác câu lại trợn mắt nhìn Chung Hân nghiếng răng chậm rãi nói ra từng chữ một.
-Chỉ.. là...một... nhánh...cây...!
Ai cho cô tư cách ở đây nói năng không cân nhắc như vậy, ở Thần Viên từ trên xuống dưới ai nấy đều biết hoa Dạ Lý Hương là cấm kỵ của anh.
Hay cô muốn chống đối với anh, hoặc cố tình dùng cách này để khơi dậy sự chú ý của anh.
Nghĩ đến đây Thần Phong không thể nào kèm chế được sự giận dữ trong lòng mình anh liền quát lên.
- Dù chỉ là một cái lá của hoa Dạ Lý Hương!
Cô cũng không có tư cách đụng vào nó.
Thần Phong vừa nói xong liền vung tay hất Chung Hân sang một bên, thân thể mảnh mai vì vậy ngã mạnh xuống, bàn tay bị cây kéo tỉa hoa đang nằm dưới mặt đất đâm sâu.
Tiểu Thu và Tiểu Xuân nhìn thấy máu từ bàn tay mềm mại của Chung Hân chảy ra rất nhiều, họ liền hoảng hốt kêu lên.
- Chung tiểu thư, cô đã bị thương.
Tiểu Thu vừa định bước tới đỡ Chung Hân lên, liền bị lời nói của Thần Phong chặn lại.