Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 147



Chương 147:

Diệp Ánh Du tiện tay đóng cửa, cũng đứng ngăn cách giữa phòng làm việc và bên ngoài.

“Gô Ánh Du, Cô Triệu Hân, tổng giám đốc của chúng tôi đang nói chuyện với tổng giám đốc Tuấn, mọi người làm ơn đợi một chút.”

Triệu Hân vừa liếc qua đã nhận ra cô là bạn gái đên đó của Nam Cung Hàn, cố ý nói móc: “Cô là ai hả? Chúng tôi đến gặp anh Tuấn, cậu chủ Tuấn của bọn họ, còn cần cô cho phép hả?”

Ấn tượng của Diệp Ánh Du về cô ta lại càng xấu, nhíu chặt lông mày, dò hỏi: “Cô Ánh Du, vậy tôi thông báo cho thư ký tổng giám đốc Tuấn nhé?”

Diệp Cẩm Hằng thoải mái cười: “Không phiền cô đâu, chúng tôi ở đây đợi là được rồi.”

Diệp Ánh Du không quen với Diệp Ánh, cũng không muốn làm những chuyện không phải của mình, nghe vậy gật đầu, ngồi lên ghế cạnh đó.

Triệu Hân chán ghét nhìn cô, khó chịu mà nói: ‘Đứng dậy, tôi muốn ngồi đó.”

Diệp Ánh Du dịch sang chỗ bên cạnh, nhường chỗ đó cho cô ta.

Triệu Hân tiến lên trước một bước, đá lên trên ghế của cô một cái: “Chỗ này là của tôi.”

Diệp Ánh Du nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Cẩm Hằng ngồi xuống.

Triệu Hân hung hăng lườm cô một cái, ngồi ở phía đối diện, đặt túi ở trước mặt Diệp Ánh Du, lấy điện thoại ra lướt.

“Ánh Du, chúng ta đều họ Diệp, cũng là có duyên, cô cứ gọi tôi là Cẩm Hằng đi.” Im lặng một lát thì Diệp Cẩm Hằng cười nói.

Lúc Diệp Ánh Du nhìn sang cô ấy, còn chớp mắt vài cái, trên gò má xuất hiện sự đơn thuần, dễ thương.

“Cẩm Hằng.” Diệp Ánh Du cũng không quen gọi là cô Ánh Du, thuận †heo mà sửa cách gọi.

Diệp Cẩm Hằng tò mò mà bĩu môi: “Cô với anh tôi quen nhau lúc nào vậy?

Trước kia hình như chưa thấy Ánh Du bao giờ.”

Hả?

Diệp Ánh Du ngẩn ra, trong khoảng thời gian này trong đầu chỉ nghĩ đến Diệp Châu Tuấn và người kia, màn cưỡng ép đêm hôm đó lại xông vào trong đầu, làm cho cô nhức đầu không ngớt.

Diệp Cẩm Hằng thất vọng mà mở miệng: “Không tiện nói sao?”

“Không, tôi với anh Tuấn không thân lắm, cũng không nhớ rõ.’ Diệp Ánh Du miễn cưỡng nở một nụ cười, ngượng ngùng nói.

Diệp Cẩm Hằng cho rằng cô đang qua loa với mình, trong mắt hiện lên sự hờn giận, chán nản mà nói: “Vậy hả, vậy thì bỏ đi.”

“Diệp Ánh Du, tôi biết mưu đồ của cô đấy! Có tôi ở đây, cô đừng hòng lừa gạt cậu Hàn!” Triệu Hân hung hăng ngẩng đầu, giống như là cô đã làm việc gì vô cùng xấu xa vậy.

“Cô Triệu Hân, tôi không hiểu cô đang nói gì, xin cô nói chuyện cẩn thận một chút.” Sắc mặt Diệp Ánh Du khó chịu mà nhìn cô ta, cảm xúc khá bực mình, giọng nói cũng lạnh nhạt đi ba phần.

Triệu Hân hừ một tiếng, quơ quơ điện thoại trước mắt cô: ‘Dám ngoại tình với người đàn ông khác, vậy mà còn dám vô liêm sỉ dụ dỗ cậu Hàn, còn hủy hoại thanh danh của cậu Hàn, không muốn sống nữa rồi!”

Diệp Ánh Du lạnh lùng nhìn cô ta, nói rõ: “Tôi không liên quan gì đến Nam Cung Hàn.”

“Cô còn muốn ngụy biện? Bài đăng trên diễn đàn đại học N cũng đã điên cuồng lên rồi, người kia gọi là Hàn Thiên Triết, là tình nhân của cô. Nhưng mà mắt anh ta bị mù, không nhìn thấy được bộ mặt thật của cô, bị chính bạn gái của mình tống vào tù, thực sự là xúi quẩy tám đời mài” Triệu Hân ngẩng cao đầu, châm biếm nói, ‘Cô đã như thế rồi mà vẫn còn mơ mộng cậu Hàn hả? Bớt nằm mơ hão huyền đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.