Tổng Tài Nằm Trên Em Nằm Dưới

Chương 29: Muội muội khiêu khích



Cung Âu giận đến nỗi không nhịn được.

"Ta..."

Thời Tiểu Niệm thực ra đang muốn nói chuyện, nhưng giờ lại chẳng biết nói gì nữa..

Cô nhìn di dộng, câm lặng, tên thối tha này âm hồn sao mãi không tiêu tan?

Cô cũng nhịn nữa: cho hắn ăn hẳn 20 thùng kem!

Ăn rồi sinh bệnh mà không gây chuyện nữa.

Thời Tiểu Niệm không buồn ngủ, vội vã từ trên giường xuống, hướng

Hay là đi bệnh viện, cô muốn đi bệnh viện để kiểm tra, có thể đưa ra được bằng chứng chính xác để chứng minh cô trong sạch.

Hơn nữa Cung Âu là người không phân rõ phải trái thiết nghĩ cô phải nhanh chóng đến bệnh viện, nếu không sớm muộn sẽ có ngày cô bị bện hoang tưởng của hắn hại cho đến chết.

Thời tiểu niệm bước ra ban công, nhìn ra bầu trời rồi hít thở, cảm giác thật thoải mái, hôm nay sẽ là tươi đẹp một ngày.


Cô hôm nay mặc một bộ quần áo rộng thùng thình cảm giác vô cùng thoải mái, ở Cung gia lúc nào cô cũng phải mặc váy, đi đứng các kiều đều không có cách nào thoải mái .

Hôm nay, nhất định sẽ là một ngày mới.

Thời Tiểu Niệm âm thầm động viên cho mình cố gắng lên, rồi mới ngồi xe bus đến bệnh viện, không có đi tìm Cung Âu, mà là một người đăng ký, một người trả tiền, rồi mới một người đến phòng phụ khoa.

Khoa phụ sản bệnh tật rất nhiều, đều ở đại sảnh trên mặt ghế chờ, đại đa số là phụ nữ mang thai.

Thời Tiểu Niệm tìm hẻo lánh vị trí ngồi xuống chờ đợi.

TV lớn phía trước đang quảng cáo một bộ phim cung đấu, diễn viên chính là em gái của cô - Thời Địch.

Chung quanh truyền đến tiếng Fans hâm mộ của Thời Địch kích động thảo luận, thảo luận về các kĩ xảo biểu diễn, thảo luận về vẻ đẹp của Thời Địch.


Thời Địch quả thật rất đẹp.

Thời Tiểu Niệm nhìn qua trên màn hình khuôn mặt quen thuộc, kỳ thật cô cũng không xấu, nhưng chỉ là ưu tú, vốn không bằng Thời Địch.

Chỉ là cô không giống Thời Địch có ánh mắt xảo quyệt, tính cách của cô khiến người khác yêu thích.

Nếu như cô là một cái cây ở góc tường, thì Thời Địch nhất định là đóa hoa xinh đẹp mềm mại, đắm chìm trong ánh mặt trời, trăm phần trăm phóng thích vẻ đẹp của mình hấp dẫn người đi đường.

Thật là mỹ miều, thật là xinh đẹp.

Ai có thể không thích đây?

Mộ Thiên Sơ sao có thể không thích? Chẳng qua trước kia, hắn chỉ là nhìn không thấy mà thôi.

Đáng tiếc trước kia nàng không hiểu này đạo lý, tưởng chỉ cần tìm kí ức, mộ Thiên Sơ vẫn của cô, cô thật sự là ngu dốt.

Thật khờ.

"Thời tiểu thư, xin cô theo tôi lại đây một chút." Một thanh âm ở ngay bên cạnh cô bỗng nhiên vang lên.


Thời Tiểu Niệm dời mắt nhìn qua, liền thấy một bóng dáng người cao lớn nào quen thuộc, cô nhận ra đó là người quản lí của Thời Địch , cô nhận ra, đây chính là người môi giới.

Thời Địch đã ở bệnh viện?

Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc, đứng lên cùng người môi giới rời khỏi.

Người môi giới đưa cô đi hướng phụ khoa hành lang rất sâu, ở tận đầu của một gian trước cửa dừng lại, ý bảo cô vào: "Thời Địch tiểu thư ở bên trong chờ cô, tiểu thư muốn gặp cô, nghĩ muốn nhìn cô một lần."

Ở phụ khoa chờ cô?

Thời Tiểu Niệm mở cửa vào rồi tiến về phía cửa số nơi ngập tràn ánh sáng, cô đứng đó nhìn ra ngoài. Cô mặc chiếc váy dài mái tóc có màu hơi vàng do cháy nắng một cảnh tượng trong veo thanh nhã tạo cảm giác thanh tĩnh lại thêm mùi nước hoa phảng phất khiến người khác mê hồn.
Là Thời Địch.

"Tiểu Địch, em thế nào lại ở đây, bị ốm sao?" Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt mà lên tiếng.

Cô và em cô chỉ là chị em trên danh nghĩa không hơn không kém, chính là hờ hững.

Đúng, là hờ hững.

Cô từ nhỏ chỉ là không biết giao lưu, trò chuyện, nếu không tình cảm chị em đã rất thân thiết.

"Em mang thai, là của Thiên Sơ."

Thời Địch ở phía trước cửa sổ bỗng nhiên quay ra, hạ cửa kính trang trí đẹp đẽ xuống, trên tay cầm giấy khám thai.

"......"

Mang thai.

Cả người Thời Tiểu Niệm lập tức cứng đờ. Đây dù sao cũng là một chuyện không khó tưởng tượng.

Thời Địch cùng Mộ Thiên Sơ thân mật ngọt ngào như vậy. Mang thai...... chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

"Sắc mặt chị thật sự rất nhợt nhạt đó." Thời Địch tháo kính râm xuống, hai mắt to tròn nhìn về phía cô, bỗng nhiên cười cười, nâng lên khóe miệng ngọt ngào nói " Chị à, nhiều năm như thế, em không hề trách chị một câu a. Nhưng đến bây giờ, chị có thể nào buông tay được không?"
Giọng nói của cô dịu dàng nghe thật ngọt ngào.

Cùng với câu nói kia, Thời Địch lấy tay xoa phần bụng bên dưới còn đang bằng phẳng của mình.

Chỗ đó chính là nơi đang mang đứa bé của Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hành động đó, sắc mặt tái nhợt. Lặng im vài giây sau, cô mới thấp giọng lên tiếng: "Được."

Bỗng nhiên cô muốn buông tay.

Cùng đi với Mộ Thiên Sơ, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô đều có thể vượt qua.

Chuyện của cô và Mộ Thiên Sơ, xem ra hắn vẫn chưa nói cho Thời Địch.

"......"

Thời Địch kinh ngạc nhìn cô, thật là một việc ngoài dự đoán.

Thời Tiểu Niệm lại nói "Được"? Không chút nào phản bác?

Cô còn chuẩn bị một đống lời muốn nói.

Thời Tiểu Niệm biết rõ cô ta đang muốn cái gì, chính mình bám nhiều năm như vậy, đột nhiên không có cảm xúc gì với chuyện đó.
"Đã có Bảo Bảo thì nên tự chăm sóc tốt chính mình, phải cẩn thận, có...... Có cái gì cứ nói ra với chị, cái kia chị đi trước." Thời Tiểu Niệm nói xong, quay người đi ra ngoài.

Một bước,hai bước.

Gian nan cực kỳ.

Cô đi về đại sảnh, trong đầu đều là câu nói của Thời Địch: Em mang thai, là của Thiên Sơ.

Trước mắt hiện ra hình ảnh Thiên Sơ lần đầu tiên dắt tay cô.

Thời gian mang đi tất cả, cũng làm thay đổi tất cả.

"Chị gái, hy vọng chị nếu bằng mặt thì cũng bằng lòng."

Thanh âm của Thời Địch bỗng nhiên từ phía sau cô vang lên, "Chị đã đeo bám người ta nhiều năm như vậy, tôi nhịn cũng đã đủ rồi. Tôi yêu Thiên Sơ, nếu như chị lại đến dây dưa, chớ trách tôi không nể tình chị em."

Cái này hình như là lần thứ hai Thời Địch nói nặng lời với cô.

Thật sự cô nhẫn nhịn đủ rồi.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn về phía em gái của mình, cười nhạt một tiếng, "Sẽ không, chị sẽ không dây dưa nữa, em hãy an tâm dưỡng thai."

Nói xong, Tiểu Niệm vừa xoay người tính rời đi, Thời Địch lại mở miệng, "Chị gái, ở trước mặt tôi, chị sao lại giả dạng thành bộ dạng này? Tôi thế nhưng lại hiểu rõ nhất chị."

Thanh âm của cô ta bé dần đi.

"......"

Thời Tiểu Niệm đứng không nhúc nhích.

Thời Địch đem kính râm ném sang một bên, từng bước một đi đến trước mặt cô:

"Ba mẹ từng nói cô tính tình nhu thuận, thật không biết vì sao lại biến thành một người đi cướp đoạt bạn trai của em gái. Chỉ có tôi biết rõ, ngoài mặt cô vẫn luôn ra vẻ thanh cao nhưng trong thâm tâm lại đặc biệt độc ác muốn chiếm đoạt tất cả, căn bản không phải đột nhiên tính cách thay đổi."
Ngoài mặt ra vẻ thanh cao, thâm tâm đặc biệt độc ác muốn chiếm đoạt tất cả.

"Ý cô là gì?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

"Ba mẹ tôi là vì không thể đẻ được con nữa mới nhận nuôi cô, nhưng khi cô vừa đến,tôi đã nhìn rõ được bộ mặt thật của cô. Thấy ba mẹ yêu thương tôi, cô liền tỏ ra là người nhu thuận, là đứa con gái tốt, muốn thắng tôi để được ba mẹ yêu quý."

Thời Địch nói ra, "Cô cho rằng tôi không biết, khi còn bé mỗi lần mẹ ôm tôi, cô ở trong góc ánh mắt có bao nhiêu ác độc?"

"......"

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Thời Địch.

Lúc nhỏ, chính mình là ghen ghét ba mẹ khi ba mẹ thương em gái hơn, không nghĩ tới trong mắt Thời Địch lúc ấy trở thành ánh mắt ác độc.

Bị cha mẹ không quan tâm nên ngay cả tư cách ghen ghét, hâm mộ đều không có sao.

"Sau đó, Mộ Thiên Sơ tới nhà của chúng ta, cô chủ động quan tâm, chăm sóc hắn, cô cho rằng tôi không biết mục đích thật của cô là gì sao?" Thời Địch cười lạnh một tiếng.
"......"

"Cô không phải quan tâm Thiên Sơ, cô chỉ là muốn chiếm hữu một người, phải có một người là của cô, ở bên cô để không cô đơn mà thôi!"

Thời Địch nói ra, "Tôi đã xem qua nhật ký của cô."

Cô ta đọc trộm nhật ký của chị gái mình mà có thể coi là chuyện bình thường.

"......"

Thời Tiểu Niệm đứng đấy, thân thể càng cứng ngắc.

Sự tình của Thiên Sơ cô không có biện pháp phủ nhận.

Lúc nhỏ, ai sẽ thích một cái trầm mặc ít nói?

Có thể cô rất cô đơn, tất cả mọi người ưa thích Thời Địch, cô khổ sở đến mức suýt phát điên, đúng lúc Mộ Thiên Sơ xuất hiện.

Vô đi chiếu cố Mộ Thiên Sơ, cô đi nịnh nọt Mộ Thiên Sơ, đem cô biến hắn thành mục tiêu trọng yếu nhất. Cô cho rằng như vậy, cô cũng sẽ không tiếp tục cô đơn.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn bị từ bỏ.
Giống như ba mẹ và Thời Địch, sau cùng sẽ đem cô để qua một bên.

"Ông trời cũng biết tâm cơ của chị không chỉ... mà còn tinh khiết, cho nên Thiên Sơ giải phẫu xong đã đem chị quên hết, hắn khôi phục thị lực, hắn khôi phục ngoại hình như người bình thường và hắn yêu tôi......" Thời Địch tiếp tục nói, trong lời nói có kiêu ngạo.

Tâm cơ không chỉ... mà còn tinh khiết. (*)

(*) Ý Thời Địch là nghĩa ngược lại với tinh khiết, hay là nói Thời Tiểu Niệm không biết xấu hổ, đeo bám người khác.

Bởi vì Mộ Thiên Sơ vừa khôi phục thị lực lại cô đã bám lấy hắn, cho nên đây là báo ứng sao? Đáng đời bị người ta lãng quên.

"Cô nói đủ chưa?"

Thời Tiểu Niệm nghe không vào, quay người rời đi.

Thời Địch đột nhiên theo sau một bước, ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay của cô.

"Chị gái, Mộ Thiên Sơ hắn là của tôi."
Thời Địch nhấn mạnh.

"......"

Thời Tiểu Niệm bỏ tay của cô ra, nhìn xem vết trên cổ tay bình tĩnh nói:" Cô không cần lần nữa cường điệu, cái này sẽ có vẻ như ngươi năng lực không đủ, giống như cô cũng không có nắm chắc bắt lấy Mộ Thiên Sơ vậy."

"Cô......"

Lúc địch nhíu mày, lại phản bác không chịu đi ra.

Cô thực chán ghét Thời Tiểu Niệm, lời nói không nhiều lắm, nhưng lời vừa ra khỏi miệng luôn nói thẳng trung chỗ hiểm, đả thương người khác đến cực điểm.

Thời Tiểu Niệm chán ghét mở cửa định rời đi, người đại diện của Thời Địch đúng ở bên ngoài chờ.

Nhìn thấy người đại diện, Thời Địch bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt lại lộ ra dáng tươi cười, ưu nhã mà đi đến trước, hướng người đại diện nói: " Cầm một phong thiệp mời cho tôi."
"Tốt."

Thời Địch đem thiếp mời màu vàng tinh xảo trực tiếp bỏ vào túi xách của Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu NIệm trầm mặc mà nhìn xem động tác của cô ta.

"Tôi cùng Mộ Thiên Sơ cuối tháng này sẽ kết hôn, với tư cách chị gái của tôi, chị hãy ngoan ngoãn mà tới dự tiệc, tôi không hy vọng bị truyền thông nói nhà của tôi có bất hòa."Thời Địch vừa cười vừa nói, khuôn mặt tinh tế xuất chúng xinh đẹp.

"......"

Lúc tiểu niệm không nói gì, quay đầu rời khỏi.

Mang thai.

Kết hôn.

Song hỷ lâm môn, thật tốt.

Chỉ là không phải là cô mà thôi.

"Chị gái, chị tâm cơ sâu như vậy, thiếu một Mộ Thiên Sơ cũng không có việc gì nha, sẽ tìm một người mù rồi mỗi ngày chiếu cố hắn thì tốt rồi?" Thanh âm của Thời Địch truyền đến.

Theo sau, Tiểu Niệm nghe được người đại diện khinh miệt nói "Người kia mong sao sau khi mổ khôi phục được ánh sáng, không lại mất thì giờ."
"Ha ha."

Bên trong hành lang cực kỳ yên tĩnh, tiếng cười của hai người kia nghe cực kỳ chói tai.

Tiểu Niệm cắn chặt răng, cũng không quay đầu lại, từng bước một đi lên phía trước, bước chân không có một chút lộn xộn, cô không để cho mình có một điểm yếu nào nữa.

Không có sao.

Cô không còn bé như trước kia nữa vậy cớ gì phải có người cho cô dựa dẫm.

Con đường này dù có cô đơn tĩnh mịch thế nào cô cũng có thể một mình bước đi.

Tiểu Niệm quay trở lại cửa phòng khám, tiếp tục một mình chờ đợi, ánh mắt ảm đạm không có một chút ánh sáng.

Vừa lúc y tá gọi cô vào phòng thì Cung Âu gọi điện thoại tới.

"Thời Tiểu Niệm, cô dám không xem lời nói của tôi ra gì? Cô đang ở đâu?"

Cung Âu không vui mà gầm nhẹ.

Cùng lúc định đi gặp mặt, cầm điện thoại trong tay Tiểu Niệm đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì nói, "Tôi đang ở bệnh viện."
Hắn hiện đang ở cùng bệnh viện với cô chỉ là không cùng khu phòng khám.

"Vâỵ cô còn không mau tới đây cho tôi? Cho cô thêm 30 giây."

Cung Âu lên tiếng, hận không thể đâm rách màng nhĩ của cô.

________________________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.