Tổng Tài Nằm Trên Em Nằm Dưới

Chương 35-2: Rời đi không màn tôn nghiêm



Cô đây không phải không biết điều, chẳng qua cô là chỉ mặc quần áo giá rẻ mà thôi.

Thời Tiểu Niệm đang muốn tìm cớ rời đi, liền nghe đến một âm thanh khinh bỉ trào phúng truyền đến, “Tôi vừa không nhìn lầm, đúng là cô. Thời Tiểu Niệm, tôi thực sự là đánh giá thấp năng lực dây dưa của cô rồi.”

Cô ngước mắt, chỉ thấy mộ Nghìn Sơ đứng bên cạnh giá gỗ màu đen, khuôn mặt âm nhu giờ khắc này không hề cảm xúc, một đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn về phía mình.

Thì ra, lúc ở thang máy, hắn thấy cô.

“”

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt nói.

“Mộ tiên sinh.”

Nhân viên phục vụ nhận ra mộ Nghìn Sơ, thấy hai người khí tràng không đúng vội hỏi, “Chúng ta bên này có khu nghỉ ngơi, không bằng hai vị ngồi một hồi, ta bưng cho các vị một ly cà phê.”

“Tốt.”


Mộ Nghìn Sơ lạnh lùng nói.

Thời Tiểu Niệm rất muốn cứ như vậy quay đầu rời đi, nhưng t đôi chân cứ như bị đóng ở trên mặt đất làm sao đều rút không đứng lên được.

Sau một loạt giá gỗ nơi sâu xa là khu nghỉ ngơi, hai người ở cạnh cửa sổ sát đất màu đen trên bàn gỗ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, mộ nghìn sơ liền lạnh lùng mở miệng, “Cô làm sao có thể ở chổ này, lấy thu nhập của cô, mua không nổi nhà nơi này. Cô hình như cũng không có bằng hữu có thể ở tại nơi này.”

Hắn nói với nàng lạnh lựng đến mức dường như Hàn Băng, cùng đối với Thời địch ngữ khí sủng nịch hoàn toàn khác nhau.

“Anh yên tâm, tôi không phải theo các người tiến vào, tôi cũng sẽ không quấy rối các người.” Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, có chút chói mắt.


Nhân viên phục vụ bưng lên hai chén cà phê, một chén trà, một chén Moka, phục vụ đem một chén Moka đem qua trước mặt Thời Tiểu Niệm.

Mộ nghìn sơ sợ nhất là tà.

Trà quá đắng.

Thời Tiểu Niệm đem Moka đẩy đến trước mặt mộ nghìn sơ, chủ động đem trà bưng đến trước mặt mình, động tác hoàn toàn không chút nghĩ ngợi.

Qua hai giây, nàng mới ý thức tới chính hắn một động tác cũng không tốt.

Nàng ngẩng mặt lên, quả nhiên, mộ nghìn sơ đang cười lạnh nhìn nàng, một đôi mắt rõ ràng đang nói: Thời Tiểu Niệm, đây chính là cô nói không quấy rầy tôi.

Trước, nàng ngay ở trước mặt hắn đề cập tới vô số lần hắn thích gì, không thích cái gì, làm cho toàn bộ thế giới biết nàng hiểu rõ hắn như vậy.

“Phản xạ có điều kiện.” Thời Tiểu Niệm mặt tái nhợt giải thích.

“A.”


Mộ nghìn sơ cười gằn, ánh mắt trào phúng cực kỳ.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, đưa tay đem hai chén cà phê lại đổi lại đây, sau đó uống chén Moka, như chứng minh gì đó, một hơi uống cạn.

Mộ nghìn sơ nhìn động tác của nàng, con ngươi đen có một giây kinh ngạc.

Nàng tựa hồ thật sự không giống với lúc trước, trước đây, nàng vừa thấy hắn liền muốn lải nhải nói không để yên, không ngừng mà nói quá khứ bọn họ tốt bao nhiêu.

“Là kế của cô à, lạt mềm buộc chặt sao” mộ nghìn sơ lạnh lùng thốt lên’’

Hắn chỉ có thể định nghĩa hành vi của nàng như thế.

Thời Tiểu Niệm tay nắm chặt cốc cà phê có chút cứng ngắc, hồi lâu, nàng ngước lên nhìn mộ nghìn sơ, lần thứ nhất từ trên mặt hắn không hề nỗ lực nhìn sang bóng dáng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mộ nghìn sơ mơ hồ có một ảo giác là chính mình thất bại.
Thời Tiểu Niệm từ trước bàn đứng lên, “Tôi nói từ bỏ anh chính là buông tha cho, chuyện của anh là của anh không liên quan đến tôi nữa.”

“Được, vậy cô nói cho ta biết, tại sao cô lại xuất hiện ở đây” mộ nghìn sơ lạnh lùng nói, “Cô tốt nhất có thể nói cho ta biết một đáp án cùng ta hoàn toàn không liên quan.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngây người.

Vì sao nàng lại xuất hiện ở đây bởi vì cung Âu đem nàng thành Kim Ốc Tàng Kiều, nàng trở thành hắn bạn tình bên trong hàng vạn người của hắn, sau đó được một căn phòng.

Đáp án rất đơn giản, Thời Tiểu Niệm lại không mở miệng được, ở trước mặt mộ nghìn sơ, nàng ít nhất còn có lòng tự ái.

“Tất nhiên không có quan hệ gì với anh.” Thời Tiểu Niệm chỉ có thể đáp như vậy, “Tôi đi trước.”

“Được, ta tạm thời tin lời cô.”
Mộ nghìn sơ cũng đi theo chặn trước mặt nàng, vóc dáng một mét tám lăm ngăn trở tất cả ánh mặt trời, hắn lạnh lùng nhìn về phía nàng, “Thời địch mang thai, ta tuyệt đối không cho phép nàng chịu bất cứ thương tổn gì.”

Hai người kia, ở trước mặt nàng thay phiên công bố việc mang thai sao

Thời Tiểu Niệm tâm đau tới tê dại, khẽ nói, “Tôi sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, cũng hi vọng từ nay về sau, các ngươi nhìn thấy tôi cũng như chưa thấy, ai đi đường nấy.”

“”

Mộ nghìn sơ âm nhu mặt ngược lại ánh mặt trời, tâm tình khó phân biệt.

“Gặp lại.”

Thời Tiểu Niệm mở miệng nói, lướt qua hắn rời đi, đi qua một loạt hàng giá gỗ đứng.

Từ khi mộ nghìn sơ mất trí nhớ tới nay, nàng rất ít có tôn nghiêm như thế khi bên cạnh hắn rời đi.

Nhưng hiển nhiên, ông trời cũng không đồng ý cho nàng có cái kết cục tốt gì.
“Ầm bàng”

Một loạt giá gỗ bỗng nhiên ở bên cạnh nàng ngã xuống.

Trên giá gỗ bày ra đủ các lại sứ trong nháy mắt toàn bộ tan rã sụp đổ, vỡ vụn một chỗ.

Như hình ảnh chậm lại, Thời Tiểu Niệm liền trơ mắt mà nhìn những sản phẩm sứ hoàn hảo kia trong nháy mắt nát tan, nát ra đầy đất có giá trị không nhỏ, mảnh vỡ bạch đến chói mắt.

Là một tay nàng mang tới.

Giá gỗ yếu đuối đến không đỡ nổi một đòn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.