"...."
Nhanh như vậy
Thời Tiểu Niệm sờ sờ tấm áo choàng đẹp đẽ, thực ra bộ lễ phục này cũng không đến nỗi nào, xem ra Cung Âu là người rất có mắt thẩm mĩ.
Cô nhìn hình ảnh mình trong gương mà thích thú, lại nhìn khoé môi Cung Âu khẽ cong lên. Biết rõ là hắn cố ý lưu lại dấu hôn nhưng không nói gì thêm, chính là vì cô mặc áo choàng nên sẽ không bị phát hiện.
Vẫn là cái tính bảo thủ cuồng dại ấy.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn không thoải mái lắm, cô vẫn là muốn mặc đồ mình chọn hơn, vừa thoải mái vừa dễ chịu.
"Tâm tình em hôm nay không tệ”
Cung Âu đứng ở bên cạnh nhìn cô xoay đi xoay lại, khoé môi khẽ nhếch lên. Đây là lần đầu tiên cô cùng hắn ra ngoài dự tiệc.
"Ừ, hôm nay xem như là có chuyện tốt."
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, nói.
"Chuyện tốt gì?" Cung Âu truy hỏi đến cùng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn hắn, tùy tiện nói, "Tôi có được bộ váy đẹp là tâm tình tốt rồi."
Cô cũng không thể nói cho hắn biết, cô gặp chuyện tốt chính là đã có tin tức về Đường Nghệ, rất nhanh có thể thoát khỏi hắn.
Cô mà nói ra những lời này, Cung Âu sẽ lại rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Cung Âu bây giờ đối với cô hứng thú càng ngày càng cao, cô có thể cảm nhận được.
Vì lẽ đó, khi chưa hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ không tuỳ tiện nói cho hắn biết, nếu không hậu quả khó lường.
“Chỉ là một bộ lễ phục, em có cần vui mừng như vậy không"
Cung Âu khinh thường nhìn cô một cái, đứng ở một bên ngắm cô, rồi dừng lại trên gò má cô. Một sợi tóc xẹt qua môi cô.
Con ngươi Cung Âu sâu thẳm, đưa tay ra bắt lấy sợi tóc, quấn ở giữa ngón tay trêu đùa.
Cô thích chiếc váy này thật sao. Vậy hắn sẽ mời Alisa làm nhà thiết kế riêng cho cô.
Thành phố về đêm rất phồn hoa nhưng vẫn thấy được sự yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm được cung Âu ôm ngồi trên xe, Cung Âu nắm chặt tay cô thưởng thức, thỉnh thoảng đưa tới bên môi hôn hoặc cắn một cái.
""
Thời Tiểu Niệm mặt có chút hồng, ngón tay không nhịn được run rẩy, cô rụt tay về những lại bị cung Âu nắm lại, lại bắt đầu một vòng dằn vặt mới đối ngón tay cô.
"Thiếu gia, đến nơi rồi."
Thanh âm của Phong Đức truyền đến, giải cứu Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm âm thầm thở ra một hơi, theo cung Âu xuống xe, bọn cận vệ đã chờ từ lâu ở bên ngoài.
Thời tiết khá ấm áp, buổi tối cũng không cảm thấy lạnh mấy, tinh thần hết sức thoải mái.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn quanh bốn phía một cái, đi tới bờ biển, cạnh biển là một chiếc tàu xa hoa.
Chiếc tàu được chăng đèn sáng chói, nhìn quen mắt.
"Ba Cáp" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn chiếc tàu.
Phong Đức đứng ở một bên giải thích, "Tiệc tối Ba Cáp ba năm tổ chức một lần, tầng lớp xã hội thượng lưu cùng giới chính trị đều đến đây, thiếu gia cũng không tham gia nhiều”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cung Âu, cũng không phải là nhiều lần tham gia, làm sao ba năm trước hắn tới đây một lần, lần này lại đến rồi.
"Đi theo tôi" Cung Âu nắm tay cô, lôi cô đi về phía trước, leo lên tàu.
Chủ nhân bữa tiệc là một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, nhìn thấy Cung Âu, hắn hết sức ân cần chào đón, "Cung tiên sinh đại giá quang lâm, mời vào trong."
"Phòng của tôi có giữ lại hay không? "
Cung Âu không cùng hắn hàn huyên, trực tiếp hỏi.
"Đương nhiên, gian phòng phía trên là vì ngài mà nhiều năm giữ lại, không bằng ngài đem chìa khóa giao cho người hầu của tôi, tôi sẽ sai người quét dọn lại một phen” Chủ sự phục vụ chu đáo.
Vấn đề an ninh trên tàu Ba Cáp rất nghiêm ngặt, chìa khoá phòng của khách mời chỉ có một chiếc, tuyệt không có cái thứ hai.
Khách mời có thể tự do phái người trên chuyến tàu quét dọn trước khi đến.
"Không cần, tôi đi nhìn trước."
Cung Âu từ chối, lôi Thời Tiểu Niệm bước đi về phía trước, bàn tay to lớn bao vây lấy đôi tay nhỏ bé của cô, ngoái đầu lại nhìn cô một cái, con ngươi đen thâm thúy, "Đi, mang em đi xem lại nơi em đã làm chuyện tốt năm đó”
Hắn nói lời này ngữ khí rõ ràng là ghét bỏ, nhưng lại lộ ra một tia suиɠ sướиɠ.
""
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn hài lòng cái gì.
Nơi cô năm đó làm việc tốt.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn chân dài nên đi được nhanh, cô chỉ có thể dốc sức đuổi theo hắn.
Chuyến tàu Ba Cáp, ba năm trước trên chuyến tàu hùng vĩ đồ sộ này, cô đang ngồi xem Titanic.
Xa hoa, tráng lệ, toàn nhân vật nổi tiếng... Nơi đây là một Kim Tự Tháp tụ tập nhân loại.
Ba năm sau, chuyến tàu vẫn là như vậy, hoa mỹ, nữ nhân ăn mặc lễ phục đẹp đẽ quý báu, âu phục, com lê, áo bành tô đủ loại đều được khoác trên người những vị khách quý.
Đèn thủy tinh óng ánh.
Nữ ca sĩ ở trên sân khấu vẫn đang hát.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu dẫn đến một chỗ khác, nhìn rất cổ điển,, đi hết 3 tầng lầu, sau đó dừng trước một cánh cửa.
Cung Âu nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn chung quanh.
Nhìn cô bộ dạng chẳng hiểu chuyện gì, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, "Còn giả bộ cái gì cũng không biết"
Cô giả bộ đúng là tốt vô cùng.
"Biết cái gì"
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.
"Ngươi" Cung Âu nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía Phong Đức, "Mở cửa"
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức theo sát ở phía sau, lấy ra một chuỗi chìa khóa tiến lên mở cửa phòng.
"Thời Tiểu Niệm, cho em ngắm nghía cẩn thận, em khi đó là làm thế nào bò lên trên giường của tôi " Bởi vì phản ứng của cô, Cung Âu có chút không vui, "Gian phòng này tôi đã khóa cửa suốt ba năm."
Vốn hắn cho rằng sẽ không trở lại.
Nhưng hiện tại cô xuất hiện trước mắt hắn, khi nhận được lời mời của chủ sự Ba Cáp mới, hắn đột nhiên cảm thấy trở lại chốn cũ cũng không sai, ba năm trước bị bỏ thuốc sự phẫn nộ từ lâu đã không còn.
Cửa phòng bị Phong Đức đẩy ra trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, "Anh nói đây là nơi ba năm trước anh bị người phụ nữ kia bỏ thuốc??”
"Người phụ nữ kia chính là em"
Ngữ khí Cung Âu âm trầm.
Bị hiểu lầm lâu như vậy, Thời Tiểu Niệm đối với chuyện ba năm trước xác thực tràn ngập hiếu kỳ, cô nhìn cánh cửa kia, sau đó nhấc chân lên đi vào.
Gian phòng rất lớn, đồ đạc trong phòng đều mang phong cách châu Âu, có cảm giác chỉ dành riêng cho quý tộc.
Đã ba năm rồi không có ai dùng nên phòng có chút bụi bẩn, Thời Tiểu Niệm lấy tay phẩy phẩy, sau đó đi vào.
Cung Âu lười biếng tựa ở cửa, tầm mắt dõi theo cô.
Chỉ thấy cô nhìn bên này xem bên kia, trong mắt tất cả đều là xa lạ, thật giống là lần đầu tiên bước vào gian phòng này, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào trên giường, trong mắt không có một tia tâm tình khác, chỉ có hiếu kỳ.
Không cần phải nói, nếu hắn lúc đó không phải là bị bỏ thuốc mê thì chắc chắn sẽ nhớ được.
Cô hoàn toàn không coi mình là người trong cuộc.
Cô như một vị khách ngoài cuộc ngắm nhìn sự tình ba năm trước của hắn.
Cô vẫn còn giả bộ.
""
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, con ngươi đen lập tức lạnh xuống, mơ hồ nhấp nhô tia nham hiểm.
Phong Đức ở bên đem tình cảnh này thu hết vào trong mắt, thấy thiếu gia muốn nổi giận, hắn vội vã tiến lên một bước, hướng Thời Tiểu Niệm nói, "Thời tiểu thư, cô cái gì cũng không nhớ à?"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, "Tôi chưa từng vào nơi này."
Chưa từng tới đây, sao có thể nhớ cái gì chứ.
Ba năm trước, cô ở đây làm nhân viên phục vụ chỉ là phụ trách bưng rượu, nước, làm sao vào được phòng của khách mời, đặc biệt là phòng của đại nhân vật như Cung Âu.
"Hừ, cứ tiếp tục giả bộ đi"
Cung Âu lạnh lùng nói, ánh mắt nguy hiểm âm trầm.
Thời Tiểu Niệm nhận ra được Cung Âu đang tức giận, cắn cắn môi, hướng Phong Đức nói, "Phong quản gia, các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn cùng Cung Âu nói vài lời."
Trở lại Ba Cáp, ngược lại là cơ hội tốt để nói rõ ràng chuyện ba năm trước.
"Được."
Phong Đức gật đầu, mang theo cận vệ lui tới hành lang xa xa.
Cung Âu vẫn đứng ở cửa không có vào, con ngươi đen nham hiểm nhìn về phía cô, "Thời Tiểu Niệm, em luyện tập khá tốt, giả bộ rât giỏi”
"Tôi không có giả bộ."
Thời Tiểu Niệm bước về phía hắn, nghiêm túc nói.
Cung Âu đè xuống lửa giận, một phen nắm lấy tay cô, trừng mắt nhìn cô, cơ hồ là cắn răng nói, "Được, vậy em nói cho tôi biết, không phải em thì là ai cho hạ thuốc đám hộ vệ của tôi rồi lén lút chạy vào phòng của tôi, tất cả những thứ này đều là tôi đang nằm mơ sao"
Cánh tay của cô bị hắn nắm đến đau.
Thời Tiểu Niệm hiện tại biết hắn tâm trạng không tốt, cũng không chống đối, chỉ ôn nhu nói, "Kỳ thực tôi hiện tại cũng không rõ sự tình 3 năm trước, nhưng tôi phải nói cho anh biết, có thể là có người bỏ thuốc cho anh, nhưng cũng không phải tôi."
"A." Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, giận dữ nói, "Em như vậy là hoài nghi kết quả điều tra của tôi"
Hắn hoài nghi gì cũng sẽ không hoài nghi mình kết quả điều tra của mình.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, nhẫn nhịn đau đớn trên cánh, ngước mắt đàng hoàng trịnh trọng nhìn về vào Cung Âu đang giận dỗi, "Kỳ thực có chuyện tôi muốn hỏi anh đã lâu rồi."
Cô vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói.
Hắn bị bệnh hoang tưởng, cô mỗi lần muốn cùng hắn nói một chút chuyện ba năm trước, hắn liền một mực chắc chắn, miễn cưỡng đem nửa câu sau của cô bức trở lại.
"Nói"
Từ môi mỏng Cung Âu phun ra một chữ.
"Ba năm trước, anh nhất định chưa từng thấy dáng vẻ người phụ nữ kia đi" Câu nói này, cô muốn hỏi đã lâu rồi.
Sau đó cô nghĩ, nhất định là bởi vì thuốc mà phát sinh quan hệ, hắn mơ mơ màng màng không thấy rõ người phụ nữ kia, vì lẽ đó không điều tra rõ, trực tiếp khẳng định người phụ nữ kia là cô.
Cung Âu nghe vậy trầm mặc, ánh mắt càng thêm giận dỗi, nhìn chằm chằm cô, "Tôi điều tra được là em thì chính là em”
Lại là bệnh hoang tưởng, cố chấp đến rối tinh rối mù.
"ok, vậy chúng ta nói một cái chứng cứ khác." Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đổi dòng suy nghĩ, có chút thẹn thùng cắn cắn môi, sau đó nói, "Anh có nhớ lần đầu tôi bị trói đến đế quốc pháo đài Sâm Lâm không, anh muốn tôi giao ra đứa con”
"Nhớ"
"Lúc ấy tôi mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ được." Thời Tiểu Niệm nói, "Nhưng anh lại nhớ, lần đó mới là lần đầu tiên của tôi, anh không cảm giác được sao"
"Cô không có ra thứ màu đỏ đó."
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.
Không có.
Được rồi, cô cũng đoán được, con gái bây giờ lần đầu tiên không có dấu hiệu đó cũng không phải là điều gì to tát. Cô nhìn về phía Cung Âu, mang theo một tia hi vọng mong manh, hỏi, "Dù sao anh cũng nên có chút cảm giác chứ"
Hỏi ra như vậy, bản thân cô cũng cảm thấy lúng túng, nhưng bỏ qua cơ hội này, cô sợ không có khả năng từ trong miệng hắn hỏi lên lần nữa.
Hắn có vô số phụ nữ, coi như lần đầu tiên cô không có ra cái thứ đó, hắn cũng nên có chút cảm giác đi.