"Ngược lại nếu em muốn rũ sạch quan hệ như vậy, vậy tôi cần gì phải giữ chỗ trống cho em.” Giọng nói của anh lạnh lẽo âm trầm.
Từ hôm nay trở đi, anh liền quấn lấy cô như sam, cô có thể làm gì anh.
"Anh có ý gì?"
Thời Tiểu Niệm mặt trắng bệch.
"Thời Tiểu Niệm, em nghe không hiểu lời tôi nói khi ở trên phòng sao?”
"Lời gì?"
"Tính tôi cố chấp, nếu đã nhận định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi.” Cung Âu càng ngày càng tới gần cô, dường như kề sát môi cô mà nói chuyện, từng chữ từng chữ từ cuống họng phát ra, "Vì lẽ đó, trực giác của tôi nói rằng em nên sinh con cho tôi, cho dù trước đây không có, vậy thì bây giờ phải bù đắp.”
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ mở to mắt.
Một giây sau, Cung Âu liền hôn lên môi cô, không dịu dàng chút nào, anh ngậm môi cô trằn trọc mút, đem hơi thở của mình rót sang cô.
Anh muốn toàn bộ của cô đều thuộc về anh.
"A không..."
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
Một tay anh đặt trên tường, một tay vòng qua sau eo cô, bỗng kéo tuột cái khoá sau lưng cô xuống.
Trên lưng cô đột nhiên lành lạnh.
Lúc từ phòng khách đi ra, trên người Thời Tiểu Niệm nhiều dấu hôn hơn, đối vơi cô đây giống như vết thú dữ gặm nhấm thì đúng hơn.
Đêm nay, Cung Âu dường như phát điên, muốn cô hết lần này tới lần khác.
Thô bạo, không để ý cảm nhận của cô.
Cô nằm dưới thân Cung Âu xin tha nhưng vô dụng, chỉ có thể đón nhận một lần lại một lần đau đớn, cuối cùng chỉ có thể giả vờ ngất đi.
Cô bị Cung Âu ôm ra phòng khách, cả đường đi đều mê man.
Tàu chuyến Ba Cáp cập bờ.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm lên xe Lincoln, Phong Đức trước đây học chút đông y, đưa tay bắt mạch cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm trước sau đều bị Cung Âu ôm vào trong ngực, trong xe yên tĩnh vô cùng, cô nhắm chặt hai mắt, nghe thấy Phong Đức nói, "Thiếu gia, Thời tiểu thư không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là tốt rồi."
"Ừ."
Cung Âu đáp một tiếng, ngữ khí âm trầm, ôm Thời Tiểu Niệm vào trong ngực.
Xe ở trên đường chậm rãi đi.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục giả vờ ngủ, trước mắt một màu đen kịt, giống như con đường thoát của cô, tất cả đều tối tăm, không chút ánh sáng.
Cung Âu đối với cô cố chấp vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Chuyện ba năm trước biến thành cô mất trí nhớ, không có đứa trẻ, anh lại muốn cô sinh bù cho anh một đứa trẻ khác.
Bệnh đàn ông của anh thật đáng sợ.
Cả đường yên tĩnh.
"Thiếu gia." Phong Đức khiêm tốn vừa mạnh mẽ vang lên trong không gian yên tĩnh, “Không bằng đặt Thời tiểu thư sang ghế bên cạnh.”
Thời Tiểu Niệm thầm gật đầu trong lòng.
"Không cần." Cung Âu phủ quyết
"Cậu ôm như vậy sẽ mệt.” Phong Đức nói.
Cung Âu ôm cô càng chặt, âm thanh lạnh lẽo, “Để cô ấy ngồi xuống ngã dập đầu à, ông hay ai chịu trách nhiệm cũng vô dụng.”
Thời Tiểu Niệm nửa người trên dường như đều dựa vào đùi anh, một tay anh làm gối đỡ cổ cô, để cô ngồi vào lòng, một tay khác ngăn cô không bị ngã xuống.
Anh nói chuyện, âm thanh truyền đến tai cô, trầm thấp dễ nghe.
Nghe vậy, trong lòng Thời Tiểu Niệm mạnh mẽ chấn động.
Anh sợ cô té dập đầu
"Thiếu gia đối với Thời tiểu thư thực sự là quan tâm, tôi tin là Thời tiểu thư có thể cảm nhận được a.” Phong Đức ở bên cạnh nói.
"Ừ."
Cung Âu trầm thấp giọng đáp một tiếng.
Anh chỉ nói một chữ, nhưng cũng khiên trong lòng Thời Tiểu Niệm dậy sóng.
Anh không phủ nhận, lại còn nói ừ.
Điều này cho thấy điều gì, thừa nhận anh quan tâm cô sao, làm sao có thể là cô?
Thời Tiểu Niệm chợt nhớ lời hai người vừa nói trong phòng.
"Tại sao anh cho rằng tôi không phải loại người đùa giỡn tình cảm nam nữ?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Nếu như em là cao thủ, bây giờ em có thể thu tay được rồi.”
Chẳng lẽ Cung Âu nói ý đó...
Thời Tiểu Niệm không dám nghĩ tới, cô bỗng nhiên hiểu ra, tại sao Cung Âu lại muốn giam giữ cô bên người, rõ ràng đã biết rõ đứa nhỏ kia không tồn tại vậy mà còn muốn giữ cô lại.
Anh là yêu cô.
Ý thức được chữ "Yêu" này, Thời Tiểu Niệm không hề có một chút cảm động, chỉ cảm thấy kinh hoảng sợ sệt, bị một người mắc bệnh hoang tưởng yêu thì thế nào, bị một người quyền thế ngút trời hoang tưởng yêu thì ra sao.
"Thời Tiểu Niệm, em nghe rõ cho tôi, trừ khi tôi không cần em nữa, nếu không cho dù em có hoá thành tro cũng đều là của Cung Âu tôi.”
"Tính tôi cố chấp, nếu đã nhận định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi. Vì lẽ đó, trực giác của tôi nói rằng em nên sinh con cho tôi, cho dù trước đây không có, vậy thì bây giờ phải bù đắp.”
Nhớ lại từng lời anh nói, cô càng nghĩ càng sợ, thân thể không nhịn được run lên.
Cung Âu cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, thân thể run lẩy bẩy, như gặp ác mộng.
Anh nhíu mày, bàn tay giữ đầu cô vỗ nhè nhẹ, giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Trở lại biệt thự.
Sau nửa đêm, Cung Âu ở trên giường đã ngủ say.
Rèm cửa sổ không đóng hết, ánh trăng từ bên ngoài xuyên vào chiếu xuống giường,chiếu xuống thân hình đang nằm kia.
Thời Tiểu Niệm mặc váy ngủ ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt dưới ánh trăng trắng nõn, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lông mi dài vì hoảngsợ mà run lên.
Nên làm gì?
Cô vẫn cho là tìm được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình là có thể rời khỏi Cung Âu.
Có thể nói, bây giờ Đường Nghệ không thể làm chứng cho cô, mà cho dù thật sự làm chứng thì Cung Âu cũng không để cô rời đi.
Vì anh đã động tâm với cô đến mức hoang tưởng.
Vì lẽ đó, anhnhất định sẽ không để cho cô rời đi.
Thời Tiểu Niệm rón ra rón rén xuống giường, mở tủ, lấy thuốc tránh thai trong ngăn kéo.
Bình thường cô toàn để chỗ này.
Không cần phải nói, là Cung Âu đều đem vứt hết đi.
""
Nên làm gì bây giờ?
Lẽ nào cô chỉ có thể bó tay chịu trói, cô đưa tay sờ về phía cái bụng bằng phảng của chính mình, cô không muốn, cô tuyệt đối không muốn sinh con cho Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, vì sao người đàn ông này lại yêu cô.
Anh muốn kiểu phụ nữ gì cũng được, tại sao nhất định phải là cô.
Sáng sớm hôm sau, Thời Tiểu Niệm một đêm không ngủ, dậy thật sớm làm bữa sáng, tinh thần không hề tốt chút nào.
Cô nghĩ không ra tại sao Cung Âu lại yêu cô, cô xưa nay không hề mê hoặc anh ta, chỉ toàn chọc giận anh, lại càng không bày ra ưu điểm gì với anh.
Ưu điểm
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bữa sáng đã là, xong, ánh mắt trầm trầm.
Chẳng lẽ là tài nấu nướng của cô hấp dẫn Cung Âu, mới có thể vô tình khiến anh động tâm.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm lập tức đem bữa sáng ngon lành vứt vào sọt rác, sau đó chiên trứng một lần nữa, cho thật cay rồi để lên bánh mỳ, cuối cùng lại phết thật nhiều tương ớt lên trên.
Cô đem bữa sáng phóng tới phòng ăn.
Cung Âu từ bên ngoài đi tới, mặc trên người cái áo tắm màu xám, tản ra hương sữa tắm thơm ngát, ánh mắt nhìn cô ngạo nghễ.
Thời Tiểu Niệm đón nhận ánh mắt của anh, chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cô nghĩ, bây giờ cô mới chính thức được nhìn thấy sự hoang tưởng của anh, không bạo lực, bây giờ anh chỉ cần nhìn cô một cái, cô liền cảm thấy tê cả da đầu.
Nghĩ đến người đàn ông này thích cô, cô toàn thân đều tê dại.
"Ăn điểm tâm đi."
Thời Tiểu Niệm cố gắng duy trì bình tĩnh, ngồi xuống ghế dựa.
"Ừ."
Cung Âu liếc nhìn cô một cái ngồi xuống.
Anh không nhắc đến chuyện trên tàu tối hôm qua, cô cũng không nhắc, giống như không có chuyện gì, anh là anh, cô là cô, tất vả vẫn bình thường.
Có thể Thời Tiểu Niệm biết, quan hệ của bọn họ đã không đơn thuần là hiệp ước nữa rồi.
Cung Âu cầm lấy dao nĩa ưu nhã bắt đầu ăn điểm tâm.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận quan sát anh, anh vẫn đem phần tương ớt đỏ lòm vào trong miệng, vừa nhai liền nhíu mày, “Sao lại nhiều tương ớt như vậy?”
Ngữ khí của anh nhất thời có chút không vui.
"Nha, tôi muốn thử vị mới.” Thời Tiểu Niệm bịa chuyện, chờ anh tức giận.
Nếu như anh phát hỏa, bỏ bữa rời đi, sau đó cô sẽ lại làm như vậy, cho đến khi anh triệt để chán ghét cô mới thôi.
"Cái vị ăn không ngon."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Phải không?”
Thời Tiểu Niệm chờ anh đứng dậy rời đi.
Cung Âu cắt một miếng bánh khác tiếp tục ăn, cũng ăn cả tương ớt, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn động tác của anh.
Tướng ăn của anh vẫn tao nhã quý khí, tốc độ cũng không bởi vì khó ăn mà chậm đi.
Ăn xong, Cung Âu ngước mắt nhìn cô một chút, thấy cô không động chút nào, duỗi dài tay lại đưa cái đĩa đến trước mặt cô, lấy cái mâm đến trước mặt mình, tiếp tục ăn.
Cả một bàn toàn đồ cay.