"Không có sơn Lăng Bài"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
Bình sơn đặt ở bờ tường này từ đâu mua được?
"Đúng vậy." Ông chủ đã thấy trên váy cô dính thuốc màu, cho rằng cô thích nó, không phải hiệu này thì không mua, liền nói: “Nghe nói có nhà xưởng sản xuất loại sơn này, có điều hơi xa, nếu không phải cô rất thích nói thì ai sẽ đi mua?”
Cách nơi này rất xa mới có nhãn hiệu này, người rất say mê nó mới đi mua, làm sao người kia lại cam lòng bỏ vào nơi hoang dã như vậy.
Đổi lại là cô, nhất định không nỡ lòng vứt lung tung.
Thời Tiểu Niệm đứng trong cửa hàng, bỗng nhiên hồi ức xuất hiện trong đầu cô.
"Thiên Sơ a Thiên Sơ, chờ anh khôi phục thị lực nhất định phải xem em vẽ tường, em vẽ anh rất nhiều a.”
"Tiểu Niệm vẽ nhất định rất đẹp."
"Đó là đương nhiên, em nói anh nghe, em dùng sơn Lăng Bài đó, chỉ có loại sơn này thì họa sĩ mới vẽ tốt nhất.”
Sơn lăng bài?
Lẽ nào những bình sơn kia là do Mộ Thiên Sơ? Làm sao có thể?
"Mua xong chưa?" Cung Âu từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn bị cửa chặn lại, trán đụng vào cửa.
Anh lập tức chửi một tiếng, ôm trán lui ra ngoài.
Cái cửa chết tiệt.
Thời Tiểu Niệm bị âm thanh của Cung Âu làm bừng tỉnh, thoát khỏi hồi ức, vội vàng nói, "Không mua, nơi này không có loại đó, chúng ta đi trước ăn cơm đi."
Nói xong cô đi về phía Cung Âu, bỏ qua ý nghĩ hoang đường trong đầu, nhất định không phải là Mộ Thiên Sơ.
Hắn đã quên cô, làm sao có thể nhớ sơn Lăng Bài.
"Chết tiệt" Cung Âu vừa đi vừa vuốt cái trán, tức giận lườm cô một cái, "Em nhìn xem, tại em muốn mua sơn mà tôi bị đụng đầu.”
Anh rất cao, đi không nhìn cửa sao lại trách cô.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm vẫn là kéo tay anh xuống, nói, “Tôi xem cho, có nghiêm trọng không?”
Hôm nay anh cùng cô làm nhiều chuyện như vậy, cô không thể không biết tốt xấu như vậy.
Nghe vậy Cung Âu lập tức thả tay xuống, cúi người về phía cô, môi như muốn dán lên mặt cô, Thời Tiểu Niệm nhìn anh đột nhiên lại gần, phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh.
Cung Âu bất mãn lườm cô, "Em trốn cái gì, tôi có đáng sợ như vậy sao"
"Anh đừng động, tôi khó nhìn." Thời Tiểu Niệm tìm lý do nói.
Cung Âu khom người đứng trước mặt cô, không lộn xộn nữa.
Thời Tiểu Niệm đứng trước người anh, chỉ thấy trên trán anh có vết đỏ, không ảnh hưởng gì đến gương mặt anh tuấn của anh.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô hỏi, “Thế nào rồi?”
"Vẫn tốt, chỉ để lại chút dấu, không bị rách da”
Thời Tiểu Niệm nói.
"Thổi một chút." Cung Âu nói.
"A" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, há hốc mồm mà nhìn anh, anh đang nói cái gì.
"Em rốt cuộc có phải phụ nữ không, nhìn thấy người đàn ông của mình bị thương không quan tâm chút nào sao?” Cung Âu bất mãn mà nhìn chằm chằm cô, sắc mặt lập tức lại trầm xuống,lại tức giận điên người.
"Nhưng không rách da a, chỉ có chút dấu." Không thật bị thương thì cô quan tâm kiểu gì, lại còn muốn thổi như trẻ con sao.
"Rốt cuộc em có thổi hay không?” Cung Âu nhìn chằm chặp cô, ngữ khí bá đạo, không thể không thổi.
Bọn họ đứng đầu đường yên tĩnh, trên đường tình cờ có đường người đi qua, lập tức chú ý bọn họ, mấy nữ sinh đứng phố đối diện tò mò nhìn bọn họ.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hung quang trong mắt Cung Âu, chần chờ nửa ngày, mắt thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, cô không thể làm gì khác hơn là duỗi ra hai tay cô mặt anh, nhẹ thổi hai cái lên trán anh, “Được chưa?”
"Không được, thổi lại.”
Cung Âu ra lệnh.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể tiếp tục thổi cho anh.
Một lúc sau, Thời Tiểu Niệm thổi đến mức đau cả miệng, đường càng ngày càng nhiều người, cô không muốn ở chỗ này nữa, “Xong chưa?”
Anh còn muốn thổi bao lâu nữa mới thoả mãn.
"Được rồi." Cung Âu được thổi thoả mãn, lúc này mới buông tha cô, ôm cô lên xe.
Cung Âu một mặt hài lòng ngồi trên xe, khóe môi vung lên thật cong, đắc ý cực kỳ.
"Đóng cửa xe lại đi.” Thời Tiểu Niệm dùng tay che mặt, xấu hổ không chịu được, thực sự không hiểu có gì mà anh lại vui như vậy.
"Tình huống này tôi cho phép người ta nhìn.”
Tâm trạng Cung Âu cực tốt, nổ máy, lái xe đi về phía trước.
Radio trên xe vang lên “Mười động tác nhỏ của những cặp tình nhân đang mặn nồng các bạn đã học được rồi chứ? Đặc biệt là hành động thổi vết thương cho đối phương, đó là đòn trí mạng của nữ sinh.”
Thổi vết thương
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
Chỉ nghe việc này dừng một chút, sau đó lại nói, "Có điều đổi lại thì không dễ dùng, nếu nam sinh bị thương, nếu bảo bạn gái thổi vết thương, vậy cũng hơi quá, không chừng nữ sinh đó sẽ chán, cơm ăn cũng không vô, hahha.”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nghe âm thanh từ raido truyền tới, chẳng lẽ lúc nãy Cung Âu không vào mua sơn cũng cô, chính là nghe thấy mấy cái này.
Cái gì mà mười hành động ngọt ngào của các cặp đôi.
Sau đó học được chiêu thổi vết thương, kết quả còn chưa nghe hết, hiển nhiên anh không biết những chiêu này là nữ sinh dùng a.
Bảo sao cô tự hỏi tại sao Cung Âu đột nhiên lại làm nũng như vậy, muốn cô thổi trán, hoá ra là muốn ngọt ngào, là nghe nhầm radio a.
"Phì….."
Nghĩ đến Cung Âu vừa liều mạng muốn cô thổi trán, Thời Tiểu Niệm không nhịn được cười ra tiếng.
"Cười cái gì, có gì hay mà cười?”
Cung Âu lúc này mới biết xấu mặt, mặt đen như đáy nồi, nặng nề đưa tay tắt radio, mắt trừng nó.
"Nha, tôi không cười."
Thời Tiểu Niệm ngoài miệng nói không cười, nhưng căn bản không nhịn được, chỉ có thể dùng tay che miệng lại, thân thể đang run lên.
"Thời Tiểu Niệm" Cung Âu hô lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm, "Em cười một lần nữa thử xem"
Nữ nhân này coi anh là trò cười đúng không
Thời Tiểu Niệm liều mạng kiềm chế người, ho nhẹ hai tiếng, một lát sau, cô không nhịn được hỏi, "Cung Âu, tôi có thể hỏi anh một chuyện không"
"Chuyện gì?”
"Anh có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng thật yêu đương thật sự với họ phải không?” Lại đi học cái chiêu này trong radio.
Cũng không phải 16, 17 tuổi mà chơi trò này.
Cung Âu trầm mặt, "Phí lời, em là người đầu tiên tôi yêu.”
Bình thường anh làm gì có thời gian rảnh mà yêu đương.
Anh trực tiếp thừa nhận, Thời Tiểu Niệm ngây người, cười không nổi.
Cô yên tĩnh ngồi, tâm tình đột nhiên nặng nề.
Anh thừa nhận cô là người đầu tiên anh yêu, không hề che giấu.
Cung Âu đối với cô quá trực tiếp.
Trong trấn không có nhà hàng cao cấp nào, Cung Âu lái xe đến một nhà hàng tương đối xa hoa, mặt tối sầm lại xuống xe, Thời Tiểu Niệm nói, "Tôi đi phòng rửa tay, anh đến phòng ăn trước đi.”
"Ừ. Em nhanh một chút cho tôi.”
Cung Âu trừng cô một chút.
Thời Tiểu Niệm đi vào phòng rửa tay, đứng trước bồn rửa tay múc nước rửa mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng lên nhìn mình trong gương.
Cô trong gương, vẻ mặt sầu lo.
Bố mẹ nuôi đoạn tuyệt quan hệ cùng cô, bây giờ cô lại không cảm thấy gì, trái lại Cung Âu hiện tại lại khiến cô đau đầu.
Anh biểu lộ tình cảm của mình với cô, tình cảm kia mang theo một sự cố chấp, căn bản cô không đáp lại anh được.
Cô nên làm gì bây giờ?
Cung Âu đoạt hết mọi thứ của cô, vứt hết thuốc tránh thai của cô.
Thời Tiểu Niệm xoa cái bụng bằng phẳng của mình, cô không dám tưởng tượng, vạn nhất trọng bụng mình thật sự có baby thì phải làm sai? Lẽ nào thật sự muốn cô sinh con sao?
Cô muốn cho anh chủ động ghét bỏ cô, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không khả năng.
Anh không chê cô, trái lại còn muốn ngọt ngào với cô, cô không thể để anh chủ động đuổi cô đi, cô chỉ có thể trốn thôi.
Nhưng anh là Cung Âu, cô có thể chạy trốn tới đâu
"Ầm."
Cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái tóc dài từ trong đi ra.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu lại, hai người mặt đối mặt với nhau
"Đường Nghệ" Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía cô.
"Thời Tiểu Niệm" Đường Nghệ cũng giật mình, trên gương mặt thoáng qua một kia khác thường, cười yếu ớt hỏi, "Sao cậu lại ở đây?”
Thời Tiểu Niệm rửa tay xong, kéo tờ giấy ăn xuống lau tay, khẽ nói, "Vừa vặn đi ngang qua, lại đây ăn một chút gì. Cậu thì sao?”
"Mình cũng vậy, vừa vặn đi ngang qua." Đường Nghệ cười, cúi người rửa tay.
Thời Tiểu Niệm gật gù, đang muốn tạm biệt, Đường Nghệ quay đầu nhìn về phía cô, có chút áy náy nói, "Đúng rồi, Thời Tiểu Niệm, lần trước trên tàu thực sự không tiện, không thể giúp cậu.”
Tàu bahar.
Ba năm trước.
Bây giờ nói cũng không ý nghĩa gì rồi.
Thời Tiểu Niệm cay đắng nở nụ cười, "Không có gì, cậu cũng là ăn ngay nói thật, ba năm trước trong một giờ, mình đúng là ở phòng vệ sinh một mình, không ai gặp mình cả.”
Cô có thể trách Đường Nghệ cái gì đây.
"Mình thấy Cung tiên sinh đối với cậu tốt vô cùng, cậu ở bên cạnh anh ta rất được cưng chiều.” Đường Nghệ mỉm cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh, "Như vậy không phải rất tốt sao"
Như vậy rất tốt sao?
"Có thể vậy."
Thời Tiểu Niệm nhún nhún vai, ngữ khí có chút chua chát, đẩy cửa cùng Đường Nghệ rời khỏi phòng rửa tay.