Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 11: 11: Quân Ăn Cướp





Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Nhờ sự dạy bảo của Tống Hùng Anh, chỉ sau hai năm trôi qua mà Tống Vu Quân đang ngày càng chứng tỏ bản thân là người phù hợp nhất để ngồi vào vị trí chủ tịch của Tống Thị.

Tống Vu Quân mặc bộ âu phục lịch lãm vừa đi vừa nghe điện thoại của đối tác, sau đó quay sang nhìn đống hồ sơ dày cộm trên tay thư kí, còn Vĩ Phong thì chầm chậm lên tiếng nhắc nhở.

“Lát nữa sẽ có cuộc họp với cổ đông của công ty, chúng ta cần chuẩn bị một chút tư liệu để kịp thời ứng phó với bọn họ.


Người đi bên cạnh với tập hồ sợ dày trên tay là thư ký riêng của Tống Vu Quân, một người kiêu ngạo như Vĩ Phong không bao giờ chịu làm việc dưới trướng của một tên vô danh tiểu tốt như Tống Vu Quân.

Khi mới được biết rằng mình sẽ là người hướng dẫn Tống Vu Quân thì thái độ của Vĩ Phong cực kì tệ.

Vốn là một người cầu toàn và có ý chí thăng tiến, Vĩ Phong không thể nào chấp nhận tự tay hướng dẫn một người để làm sếp của mình cả.

Ban đầu cũng có tranh cãi kịch liệt.

Nhưng rồi trải qua bao nhiêu chuyện anh ta cũng phải công nhận tài năng không thể chối bỏ của con trai chủ tịch.

“Không cần phải chuẩn bị quá nhiều, chỉ cần một tập hồ sơ đã khiến cho các lão già đó phải ngậm miệng lại rồi.


Tống Vu Quân ngôi trên bàn làm việc lạnh lùng bác bỏ ý kiến của Vĩ Phong, anh ta cho rằng Vĩ Phong đang lo chuyện bao đồng không đáng.

Nhận thấy sự kiêu ngạo trong lời nói của Tống Vu Quân, Vĩ Phong không thể không lên tiếng nhắc nhở.


“Đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt trực tiếp với bọn họ, cũng không có cổ đông nào đứng về phía của anh.

Anh muốn bản thân thất bại thảm hại hay sao?”
Cho dù không ưa nhưng Vĩ Phong đang là thư kí riêng của Tống Vu Quân, tên điên này có khác gì bộ mặt của anh ta đâu.

Tống Vu Quân mà có sai sót gì thì bản mặt này của anh ta đem quăng cho chó gặm rồi.

Bộp! Tập hồ sơ bay vèo về phía của Vĩ Phong, đập trúng vào khuôn mặt xinh đẹp của anh ta.

Tống Vu Quân ngước mặt lên chằm chằm vào Vĩ Phong với gương mặt không hài lòng.

Giọng nói cũng bất ngờ trâm khàn hơn bình thường.

“Chuyện của tôi cần cậu lo cho sao? Thư ký thì đừng có phách lối, làm được thì làm không được thì cút.

Cậu phải biết rằng vị trí cậu đang ngồi biết bao nhiêu người đang thèm khát, chỉ cần một câu nói thì ngày mai cậu không cần tới đây làm việc.


Dường như chung sống với Tống Hùng Anh hai năm trời, Tống Vu Quân đã bị lây bản tính bạo lực của ông ta rồi thì phải.

Hoặc có thể đây chính là nhân cách bạo lực vốn có đang chảy trong dòng máu nhà họ Tống.

Vĩ Phong đâu phải là tên ngốc.

Trước khi làm việc cho Tống Vu Quân anh ta đã âm thầm điều tra mọi thứ về Tống Vu Quân, và đã biết được nhược điểm chí mạng của Tống Vu Quân để đem ra uy hiếp mỗi khi cần.

“Anh đừng tưởng từ một gã ăn mày bước một bước thành phượng hoàng thì có quyền ra lệnh cho người khác.

Anh tưởng anh cao quý hơn tôi sao? Nếu như không có tôi dẫn dắt thì liệu anh có được đứng ở vị trí ngày hôm nay không? Hay là đang đi làm tạp vụ không chừng.


Đây là lần đầu tiên Tống Vu Quân vừa cãi lời vừa động tay động chân với Vĩ Phong, điều này khiến cho anh ta hết sức bất ngờ.

Đây vốn không phải là bản tính nhút nhát thường ngày của Tống Vu Quân.

Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi, Tống Vu Quân nhu nhược nhút nhát ngày xưa, người mà lúc nào cũng làm con rối cho cậu ta điều khiển bây giờ đã không còn tôn tại nữa rồi, thay vào đó là một Tống Vu Quân uy quyền đáng sợ.

Vắt chân lên bàn làm việc, Tống Vu Quân vỗ tay tán thưởng nhiệt tình.

“Chà chà! Cũng có ngày một món hàng dám lớn tiếng cãi lại chủ nhân của nó.

Trong trường hợp này thì nên tiếp tục sử dụng hay quăng chúng vào thùng rác nhỉ?”
Câu nói vừa rồi của Tống Vu Quân khiến cho toàn thân Vĩ Phong cứng lại, có một dòng điện vừa chạy xẹt qua sống lưng của anh ta.

Tống Vu Quân đang từng bước chậm rãi tiến về phía cậu ta, gương mặt đáng sợ khiến cho Vĩ Phong bất giác lùi về phía sau vài bước.


Tống Vu Quân bóp chặt vào yết hầu của Vĩ Phong rồi nhấc cậu ta lên, hai chân của Vĩ Phong đang di chuyển loạn xạ không chạm đất, gương mặt tái mét vì thiếu máu, hai mắt trợn to run rẩy nhìn Tống Vu Quân như muốn van xin.

“Lần đầu coi như là lần cuối, nếu như còn muốn sống thì khâu cái miệng lại, bằng không tao sẽ bóp mày chết mày ngay lập tức, rõ chưa?”
Vĩ Phong gật đầu lia lịa như cái máy, sau khi được Tống Vu Quân thả ra thì lập tức chạy biến không dám quay đầu lại.

Còn Tống Vu Quân thì lặng lẽ xem di động, ánh mắt bất ngờ thay đổi.

“Lão già! Lão gọi tôi về nhà làm gì?”
Tống Vu Quân khó chịu bước về nhà, nhìn thấy Tống Hùng Anh và Tống Mỹ Nhân đang ngồi ung dung trên bàn ăn mà sắc mặt không mấy vui vẻ.

“Hôm nay em gái mày về nhà, gọi mày về ăn chung một bữa cơm là may mắn lắm rồi.

Đừng có dùng cái giọng điệu phách lối ở đây.


Tống Hùng Anh không thèm nhìn mặt Tống Vu Quân một cái, chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho cô con gái rượu mà ông ta yêu quý.

Còn Tống Vu Quân thì nổi giận đùng đùng.

“Ông có biết chỉ vì bữa ăn chết tiệt này của ông mà tôi phải hủy cuộc hẹn quan trọng với đối tác hay không?”
Tới lúc này Tống Hùng Anh mới buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Tống Vu Quân rồi nói.

“Chính vì tao biết cho nên tao mới gọi mày về.


“ý ông là sao?”
Tống Vu Quân có chút không hiểu so với câu nói của Tống Hùng Anh, rõ ràng biết anh ta có mối làm ăn quan trọng mà còn làm như vậy? Lão già này có bị điên hay không? “Cuộc hẹn đó không biết mất, mà chỉ chuyển từ người này sang người khác mà thôi.


Tống Hùng Anh đương nhiên nhìn thấy gương mặt tức giận của Tống Vu Quân, ông ta không hề quan tâm, thậm chí là còn đổ thêm dầu vào lửa.

Đốt cháy lên cơn giận dữ trong lòng con trai của mình.


“Vẫn không hiểu? Nói cho rõ ràng hơn một chút, chuyến làm ăn đó để cho Mỹ Nhân thay mày làm, mày không cần phải nhúng bàn tay dơ bẩn vào món hàng có giá trị đó làm gì”
“Lão già! Ông đùa tôi đúng không?”
Tống Vu Quân dường như bất động trước câu nói của Tống Hùng Anh, món hàng này anh ta đã phải vứt bỏ cả liêm sỉ, tôn nghiêm để được bên khách hàng chú ý tới.

Vậy mà bây giờ nói một câu bàn giao cho Tống Mỹ Nhân là coi như không có chuyện gì xảy ra? Chó mái Đúng là cái loại ăn cướp.

Tống Hùng Anh phớt lờ sự tức giận của Tống Vu Quân, ông ta chỉ chăm chăm nhìn vào món lợi trước mắt.

Ngẫm nghĩ một lúc lâu thì lại nhìn qua Tống Mỹ Nhân, cô con gái mà ông ta hết mực yêu thương thì càng tự hào hơn vài phần.

Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang lại luôn làm cho ông ta phải nở mày nở mặt, chỉ tiếc rằng Mỹ Nhân là con gái, nếu là con trai thì tốt quá rồi.

Ông ta sẽ chẳng phải mang một tên ất ơ về làm gì.

“Trước giờ tao có nói đùa với mày sao? Một đứa không có chuyên môn như mày thì sớm muộn gì cũng để tụt mất”
Tống Mỹ Nhân ngồi bên cạnh dương dương tự đắc uống một ngụm rượu vang, thứ chất lỏng đang sóng sánh trên tay của ả.

Một nụ cười xinh đẹp xuất hiện trên khóe môi.

“Anh trai! Ba nói đúng đó.

Món hàng có giá trị này chỉ có tôi mới có thể giúp công ty đoạt về.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.