Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 112: Chương 112





“Cháu sẽ không sao đâu.


Hàn Nhi mặc một bộ váy dài trắng tinh khôi bước vào nhà, nhìn thấy cha mình là Phú Huy ngồi chễm chệ trên chiếc bàn tròn lớn, xung quanh là vỏ chai rượu rỗng tuếch, bên cạnh còn có một đĩa đồ nhằm nhỏ, nhìn thấy Hàn Nhi chầm chậm bước vào, lão ta hưng phấn ngửa cổ uống một ly rượu rồi khoái chí cười sảng khoái.

“Tốt tốt! Phải biết điều như thế mới là con ngoan của ta chứ? Không uống công tao gọi mày tới đây.

Tiền đâu, mau đưa cho tao”
Phú Huy không chần chừ một giây phút nào nhanh chóng đi vào vấn đề chính, lão ta cần tiền.

Ngay bây giờ hãy đưa cho lão thật nhiều tiền, ngoài tiền ra lão không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì khác.

Bác Hai ở bên cạnh nhìn không vừa mắt liền lên tiếng khuyên răn Phú Huy vài câu, giọng nói có chút trách móc nhẹ.

“Lâu lắm rồi Hàn Nhi mới quay trở về mà mày lại không đoái hoài gì tới sức khỏe của con mày sao? Mở mồm ra chỉ biết có tiền, có giỏi thì tự làm ra mà xài đi”
Bác Hai vẫn không biết mục đích chính mà Hàn Nhi trở về chính là đưa tiền cho người cha khốn nạn này nên mới nói vài câu vô nghĩa như thế.


Nghe tới đây Hàn Nhi chỉ dám cười thầm trong bụng, trong đầu không ngừng chế giễu người đàn ông nát rượu đang ngồi trước mặt mình.

Nếu như lão biết tự mình kiếm tiền cô đã không phải khổ sở quay trở về căn nhà này.

Nếu như lão tự thân vận động thì mẹ đã không phải lâm bệnh nặng mà qua đời.

Nếu như lão không ăn chơi xa đọa Hàn Nhi cũng không phải tự mình bươn chải sống một mình ở thành phố xa lạ.

Tất cả chỉ dừng lại ở mức nếu như.

Kết quả đã rõ mồn một rồi, không thể quay ngược thời gian trở lại đâu.

Phú Huy không thèm để câu nói của bác Hai lọt vào tai, trực tiếp hất đổ chén thức ăn xuống bàn ra oai, khuôn mặt bặm trợn nhờ có chút hơi men nên càng trở nên hung hăng hơn bao giờ hết.

Lão lớn tiếng nói.


“Chị biết cái quái gì mà xen vào chuyện gia đình của tôi? Nó là con của tôi, nó có trách nhiệm phải nuôi tôi đến cuối cuộc đời.

Tôi cứ bám lấy nó dai như đỉa đấy, chị làm gì được tôi?”
Nói xong lão ta liền để ý thấy xấp tiền dày cục đang được Hàn Nhi ôm trong người, ánh mắt lờ mờ bỗng nhiên sáng rực như đèn pha xe ô tô, lão ta bất chấp vô tới giật phăng cọc tiền trong tay Hàn Nhi.

Nụ cười quái gở xuất hiện trên môi, lão vừa hào hứng vừa nói.

“Tiên! Đây đúng là tiền rôi, không lầm đi đâu được”
Phú Huy không quan tâm tới ánh mắt khác lạ của chị gái đang nhìn chäm chằm vào mình, thoáng một cái lại dời sang Hàn Nhi đang ung dung đứng ở phía trước.

Ánh mắt có chút gì đó rất hiếu kì.

“Một…
hai…
ba…
bốn…
năm…
năm vạn…
năm vạn tệ.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.