Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 136



Chương 136

Khải Châu ôm đầu lắc qua lắc lại không tỉnh táo, miệng cứ lắp bắp mấy câu như kẻ điên.

Hản ta không dám nhìn vào thực tại, không dám tin người ngôi trước mặt mình chính là Tống Vu Quân.

Mọi chuyện đang là mơ đúng không? Nếu là mơ thì mau chóng cho hẳn tỉnh lại đi, hắn không muốn nhìn thấy cảnh này.

Tống Vu Quân nhìn điệu bộ của hắn mà cười thành tiếng, giọng nói mỉa mai đây sự châm chọc.

Anh chậm rãi nói từng chữ, vừa hay khơi dậy ký ức tươi đẹp của Khải Châu vài năm trước, khi mà hẳn còn ra oai bắt nạt người khác.

“Mày còn nhớ tao đã nói gì với mày hay không? Cách đây vài năm tao đã nói mày nên nhớ kĩ tên của tao là gì.

Tao tên là Tống Vu Quân, mày còn dám bảo sẽ không để cho tao sống yên ổn.

Tao ngoi lên một thước mày sẽ đá tao xuống một trượng.

Bây giờ có giỏi thì mày làm đi, xem coi ai đạp ai?”

Khải Châu lúc này mới sực nhớ ra câu nói của mình, đúng là hản đã từng tuyên bố hùng hồn như thể.

Hẳn biết Tống Vu Quân chỉ là một người bình thường không quyền không thế lại không có chỗ dựa nên mới mạnh miệng như vậy.

Cho tới bây giờ hắn vẫn không tin người trước mặt mình chính là người bị mình bắt nạt khi xưa.

Khải Châu nghỉ hoặc hỏi.

“Đây là Tống thị, là tập đoàn lớn nhất nhì của cả nước, mày không nên đùa ở đây đâu thẳng khốn”

Tống Vu Quân quá rành về Khải Châu, một con người như thế chắc chắn sẽ không tin, anh chỉ cười một cái rồi đáp trả Khải Châu.

“Mày nói đúng lắm, nơi này là Tống thị, vậy họ của tao là gì? Mày quên rồi sao? Tao họ Tống, Tống Vu Quân”

Một câu nói đơn giản khiến cho Khải Châu lập tức lội ngược dòng quá khứ.

Hắn đã từng nghe qua rồi, khi ấy chỉ nghĩ rằng Tống Vu Quân giận quá hóa thẹn, chỉ dám nói vài lời phản bác khiển cho Khải Châu ngừng hành động bắt nạt người khác.

Lúc đó hẳn còn không thèm để tâm vào lời nói đó, hoàn toàn xem như trò đùa.

Nhưng mà hiện tại khi nhớ lại câu nói đó, Khải Châu bất giác rùng mình một cái.

Không phải chỉ là một câu nói đùa hay sao? Thế mà bây giờ Tống Vu Quân lại đứng sừng sững trước mặt của hẳn với thái độ của cấp trên.

Chuyện này thật không thể tin được.

Với lại Khải Châu nghe thấy họ Tống của Tống Vu Quân chính là Tổng trong Tống thị.

Hắn ta thật sự chết đứng tại chỗ.

“Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì cả người và bản hợp đồng rời khỏi nơi này mau.”

Tống Vu Quân đẩy tập hồ sơ về phía Khải Châu, ánh mắt thờ ơ chẳng thèm liếc qua một cái, lập tức từ chối một cách thẳng thừng.

Khải Châu thấy vậy liền không hài lòng, hẳn ta lập tức giở chứng miệt thị lại Tống Vu Quân bằng giọng nói rất khó nghe.

Hắn nói.

“Mày đang lấy chuyện công báo thù tư đúng không? Chuyện của tao với mày đều không liên quan tới công việc ngày hôm nay.

Với tư cách là một người lãnh đạo mày không thể gộp hai chuyện này là một được.”

Khải Châu có chút bất mãn đối với Tống Vu Quân, mồ hôi trên mặt đã thấm ướt một vùng trán rộng, vài sợi tóc cũng dính chặt vào khuôn mặt đang hoảng sợ của hẳn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.