Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 141



Chương 141

Anh cũng không thể nào phàn nàn với quản lý về thái độ làm việc của chúng tôi.

Vừa rồi chúng tôi nghe theo lệnh của cấp trên đây”

Nói xong một tràng dài rồi người đó trả lại di động cho Khải Châu trước ánh mắt ngỡ ngàng của hẳn.

Bây giờ ngay cả một tên bảo vệ cũng dám lớn lối đe dọa hẳn ta sao? Tập đoàn này đang ÿ lớn ăn hiếp người nhỏ đúng không? Cổ gảng nén cơn bực tức trong lòng, hắn ta lủi thủi đi về.

Điều quan trọng phải nghĩ cách gì để nói với công ty về việc hợp đồng không ký kết thành công bây giờ?

Nếu không chắc chắn hắn sẽ bị sa thải khỏi công ty mới thôi.

Tống Vu Quân vùi đầu vào công việc tới mức quên hết luôn cả thời gian và không gian xung quanh, ngay cả nước cũng không có thời gian uống.

Anh đang cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để trở về với cô gái bé nhỏ của mình.

Nhìn kim đồng hồ trên tay di chuyển từng chút một, quay sang đống hồ sơ chất cao như núi, Tống Vu Quân không kiềm lòng mà thở dài một cái.

Xong nốt lần này là có thể nghỉ ngơi được rồi.

Quay đi quay lại đã quá giờ làm việc, chắc hẳn giờ này nhân viên trong công ty đã về hết cả rồi.

Tống Vu Quân cũng đã thực hiện xong công việc của mình, anh đứng dậy vươn vai một cái đây mệt mỏi, tiếng răng rắc của xương vang lên giòn tan.

Anh nhanh chóng cầm lấy áo khoác ngoài rồi rời khỏi phòng họp, trở về với căn phòng làm việc của riêng mình.

Hành lang vắng lặng không một bóng người, thỉnh thoảng vài căn phòng chỉ có vỏn vẹn vài nhân viên ở lại tăng ca.

Hầu hết đã tan làm cả rồi.

Càng nghĩ Tống Vu Quân không thể để cho Hàn Nhi ngôi chờ mình lâu hơn được nữa.

Bước chân càng trở nên gấp rút hơn bao giờ hết.

Chẳng bao lâu Tống Vu Quân đã quay trở về phòng, anh đứng trước cửa chỉnh tề lại quần áo cho thật gọn gàng, anh không muốn bản thân trở nên xuề xòa trước mặt Hàn Nhi, nếu không cô sẽ coi anh là con người cẩu thả mất thôi.

Vuốt gọn vài lọn tóc đang xõa xuống khuôn mặt mình, kéo lại áo sơ mi cho thẳng thắn, chưa kịp làm gì liền bị âm thanh phía trong thu hút.

Giọng nói của Hàn Nhi có chút hớt hải.

“Ai cho phép anh ăn tôi? Anh to gan lắm rồi”

Câu nói vừa lọt vào trong tai của Tống Vu Quân lập tức hình ảnh mờ ám bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, câu nói này, tông giọng này, không lẽ Vĩ Phong còn ở trong phòng? Anh ta dám làm việc xăng bậy với người của anh hay sao? Tên Vĩ Phong này đúng là to gan lớn mật lắm rồi.

Tống Vu Quân bừng bừng lửa giận, hàng lông mày rậm rạp nhăn nhó lại vì bực tức, không chân chờ lâu nữa anh ngay lập tức đạp cửa xông vào trong, giọng nói bực tức đến cùng cực.

Tống Vu Quân gần giọng nói.

“CÓ CHUYỆN GÌ? CẬU MUỐN CHẾT RỒI ĐÚNG KHÔNG?”

Vĩ Phong và Hàn Nhi đang ngồi trong phòng bỗng nhiên bị giật mình thon thót, toàn thân không kiềm chế được mà giật nảy người lên, cả hai tròn mắt nhìn về phía cửa, nơi vừa bị Tống Vu Quân đạp bay ra ngoài, tim muốn văng ra khỏi lồng ngực vì sợ.

Vĩ Phong nhìn thấy điệu bộ đáng sợ của Tống Vu Quân liền vội vàng lên tiếng, mồ hôi lấm tấm trên trán chực chờ chảy xuống mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.