Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 146



Chương 146

Hai câu nói đó cứ văng vẳng bên tai của Hàn Nhi mãi không rời.

Nét mặt của Hàn Nhi biến đổi linh hoạt từ bất ngờ, vui vẻ chuyển sang lo lắng tột độ.

“Em không cần phải quá căng thẳng, nếu thấy không thoải mái thì coi như anh chưa nói gì.

Bây giờ anh sẽ đưa em đi ăn.

Có khi Vĩ Phong đang nóng lòng ngồi chờ ở đấy rồi”

Tống Vu Quân mau chóng đập tan sự bất bình thường của bầu không khí giữa hai người.

Có lẽ là quá sớm khi anh khẳng định tình yêu của mình đối với Hàn Nhi, chắc hẳn cô nhóc đang bối rối với câu nói vừa rồi của anh mà thôi.

Nếu như không nói như thế thì bây giờ hai người chỉ có cảm giác ngại ngùng không thoải mái, như vậy lại càng không hay chút nào.

Hoặc nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, chính là Hàn Nhi không hề có một chút cảm xúc nào với anh, vì thế mới có thái độ không vui.

Tống Vu Quân thông qua chiếc gương chiếu hậu trong xe quan sát biểu cảm của Hàn Nhi.

Thời gian còn dài, thôi thì cứ từ từ rồi mang nàng về dinh cũng không muộn.

Nếu như Hàn Nhi cảm thấy quá ngột ngạt và chưa thể chấp nhận được, anh sẽ tiến hành từng bước một cách chậm rãi nhất có thể, sẽ không làm cho Hàn Nhi cảm thấy khó xử.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên đường, không khí giữa hai người lại trở nên ngượng ngùng như lúc ban đầu.

Nếu như không có nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, Hàn Nhi cũng không tới mức phải tránh mặt Tống Vu Quân như thể này.

Dừng xe trước một nhà hàng sang trọng tấp nập người ra kẻ vào.

Tống Vu Quân tháo dây an toàn rồi đi vòng về phía sau xe, tiến về cửa xe của Hàn Nhi rồi mở cửa cho cô ra ngoài.

Thái độ chăm sóc cô tỉ mỉ không khác gì người yêu khiến cho Hàn Nhi có chút xiêu lòng, nhìn thấy sự dịu dàng mà Tống Vu Quân dành cho mình, nội tâm của cô lại rối tung hết cả lên.

Vừa đặt chân vào nhà hàng đã có nhân viên chạy ra xác nhận, trên tay anh ta cầm tờ giấy nhỏ vừa nhìn Tống Vu Quân một cái, sau đó nhìn vào mảnh giấy trên tay rồi từ tốn nói.

“Xin hỏi anh đây có phải họ Tống, Tống Vu Quân không ạ”

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Tống Vu Quân người nhân viên này ngay lập tức dẫn anh và Hàn Nhi cùng tiến về nơi đã đặt sẵn, bàn ăn nằm ở phía ngoài gần cửa sổ, vừa ăn vừa có thế nhìn ngắm thành phố phồn hoa khi về đêm.

Tống Vu Quân ga lăng kéo ghế của Hàn Nhi cho cô dễ ngồi, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào, còn bản thân mình thì ngồi ở phía đối diện.

Cho tới bây giờ Hàn Nhi vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, hoàn toàn tránh né.

“Hai vị muốn dùng món gì ạ?”

Nhân viên đặt thực đơn lên bàn cho hai người, đang đứng chờ gọi món liên bị tiếng nói vọng ở ngoài cửa thu hút.

Một nam một nữ tay trong tay đỏng đảnh bước vào, gương mặt trang điểm đậm nét càng tôn lên vẻ sắc sảo của người phụ nữ.

Cô ta lớn tiếng quát mảng.

“Nhân viên ở đây phục vụ khách kiểu gì đấy? Rõ ràng chúng tôi đã đặt chỗ trước mà bây giờ lại không có, các người muốn đuổi khách đúng không?”

Tống Vu Quân có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói này, chỉ có duy nhất một người mới có chất giọng chanh chua đanh đá tới mức chói tay như thế chỉ có thể là cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.