Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 153



Chương 153

Lại quay sang nhìn con khốn vừa mới giơ tay tát vào mặt mình, Trịnh Vỹ Ái hận không thể lột sạch da của hai người này ra.

“Xin lỗi vì đã mạo xúc phạm, nhưng anh cũng nên chừa mặt mũi lại cho chúng tôi bằng cách để chúng tôi ngồi cùng bàn chứ nhỉ?”

Câu trước thì xin lỗi Tống Vu Quân, câu sau lại nói như kiểu Tống Vu Quân là người làm sai trong trường hợp này, và anh phải làm theo ý của Bá Hưng mới phải phép.

Tống Vu Quân đương nhiên không đồng ý, đối với hạng người này anh không muốn ngồi chung một bàn.

Hàn Nhi ngồi bên cạnh nhìn biểu hiện tức tối của Trịnh Vỹ Ái cũng vui vẻ vài phần, cơ mà làm người thì không nên tuyệt tình như thế.

Đánh cũng đã đánh rồi, chửi cũng đã chửi rồi.

Cho hai người họ ngồi cũng bàn cũng không quá khó khăn.

Nghĩ tới đây, Hàn Nhi nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Tống Vu Quân, dịu dàng nói.

“Chúng ta cho họ ngồi được chứ? Em sẽ qua chỗ cậu ngồi chung, cậu thấy như thế nào?”

Lần trước Tống Vu Quân đã từng căn dặn Hàn Nhi không được gọi mình là cậu chủ mỗi khi ra đường cùng nhau, quá lắm chỉ được gọi cậu mà thôi.

Nên cách xưng hô của hai người khiến cho Bá Hưng và Trịnh Vỹ Ái cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vốn dĩ không muốn cho hai người này ngồi chung, nhưng Hàn Nhi đã lên tiếng thì Tống Vu Quân không có lý do gì để từ chối cả.

Tất cả yêu câu của cô anh sẽ chấp nhận hết.

Vợ yêu đã lên tiếng, anh có thể từ chối được sao? Không chần chừ bất cứ giây phút nào, Tống Vu Quân nhanh chóng gật đầu cái rụp, trên môi nở nụ cười mỉm yêu chiều Hàn Nhi hơn bao giờ hết.

Ánh mắt yêu chiều này ngay cả Trịnh Vỹ Ái cũng chưa từng được nhận lấy, nhìn thấy bộ dạng của Tống Vu Quân bây giờ càng khiến cho ả ngứa mắt thêm.

Ả nói.

“Còn không mau đứng lên, để chúng tôi đứng mỏi cả chân”

Tống Vu Quân đứng dậy kéo ghế bên cạnh cho Hàn Nhi ngôi cạnh mình, nhường cho cô vị trí gần cửa sổ để dễ quan sát thành phố, còn mình ngồi ở phía bên ngoài sát đường đi.

Dáng vẻ mảnh mai của cô chầm chậm lướt ngang qua người Bá Hưng, mùi thơm của tóc thoang thoảng bay vào trong mũi của hẳn, gương mặt xinh đẹp nhìn gần càng khiển cho hẳn ngẩn người thêm một chút.

“Phục vụ đâu? Còn không đưa thực đơn lên đây cho khách, thái độ của các người là như thế nào hả?”

Không khó để nhìn ra hành động giận cá chém thớt của Trịnh Vỹ Ái, không làm gì được Hàn Nhi nên đổ hết sự tức giận lên đầu của nhân viên phục vụ.

Sắc mặt của ả rất tệ, cứ lật qua lật lại tờ thực đơn một cách thô bạo.

Miệng còn lẩm bẩm như niệm chú không bằng.

“Cô có thể bớt ồn ào được không? Từ trước tới giờ cô vẫn không thôi cái giọng điệu chợ búa chói tai của mình à?”

Tống Vu Quân chống tay lên cằm nhìn Trịnh Vỹ Ái bằng ánh mắt chán ghét, không kiêng nể gì mà lộ ra vẻ mặt khó chịu.

“Liên quan tới anh à? Tốt nhất anh nên im cái miệng lại để sự nghèo nàn hôi thối đó không thoát ra ngoài.

Nhìn mặt anh đã không thấy có tiên đồ gì rồi”

Dừng lại một chút, Trịnh Vỹ Ái chỉ thẳng vào tờ thực đơn rồi quay sang nói với nhân viên.

“Lấy cho tôi hai phần cua hoàng đế. Loại nào bự nhất, đem hết ra đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.