Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 165



Chương 165

Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi của Bá Hưng, hẳn không có chút sợ hãi dè chừng nào với sự đe dọa của Trịnh Vỹ Ái mà còn ngang nhiên bước từng bước về phía ả ta, giọng nói lạnh nhạt đầy vẻ xa cách.

“Cô còn dám mở miệng ra nói cô là người yêu của tôi à? Cô là người yêu của tôi nhưng không biết giữ thể hiện cho tôi, làm khùng làm điên chửi mắng người khác giữa thanh thiên bạch nhật.

Cô biết thể diện của tôi hôm nay đã bị cô phá tan tành rồi không hả?”

“Đừng có nói như anh không phải là người có lỗi, nếu như anh không liếc mắt đưa tình với con khốn đó, không gạ gầm nó bằng chân thì tôi có làm tới mức đó không? Chưa quen thì gạ gẫm nhau bảng chân phải chân trái, quen biết nhau rồi thì dùng tới chân giữa luôn đúng không?”

Càng nhắc lại Trịnh Vỹ Ái càng tức run cả người.

Ai đời bạn trai ngồi trước mặt bạn gái lại dám đi đong đưa với người phụ nữ khác bao giờ? Đây không khác gì một sự sỉ nhục lớn đối với ả.

Trịnh Vỹ Ái có gì thua kém con khốn đó sao? Ả xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn lại còn biết phục vụ đàn ông chu đáo.

Đàn ông đúng là thích những loại tiểu bạch thỏ, dịu dàng thùy mị mỏng manh yếu đuối – thứ vô dụng chẳng làm được tích sự gì trên đời này cả.

Vả lại điều mà Trịnh Vỹ Ái bực tức chính là người đi bên cạnh con đàn bà đó.

Chính là Tống Vu Quân.

Tưởng rằng có thể ra oai một chút với Tống Vu Quân về cuộc sống giàu sang tốt đẹp hiện tại.

Thế mà không khác gì trò đùa trước mặt tên người cũ.

Tống Vu Quân ung dung tự tại trước mặt của cô ta, mặc trên người bộ vest đắt tiền sang trọng, lại còn bước vào nhà hàng với vẻ ngoài tươm tất và gu thời trang sành điệu.

Hình ảnh này khác xa người đàn ông quê mùa mà cô từng biết.

Trịnh Vỹ Ái không thể không phủ nhận có một khoảnh khắc nhỏ ả đã bị Tống Vu Quân hớp hồn.

Không lẽ quyết định ngày xưa của ả là sai lầm? Trong lòng của Trịnh Vỹ Ái dâng lên một cảm giác tiếc nuối khó tả thành lời.

Bá Hưng nghe thấy ả ta chửi đổng như thế thì không thể không phá lên cười.

Hản chỉ tay thẳng vào mặt Trịnh Vỹ Ái rồi nói.

“Sao? Ghen à? Không phải ngày xưa chính cô cũng dùng cách này gạ gẫm tôi sao? Khi còn yêu Tống Vu Quân cô đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Cô không có tư cách ghen tuông với tôi”

Trịnh Vỹ Ái sững người không thốt lên được câu nào, quai hàm của ả bỗng nhiên cứng đờ lại không thế gập lại được, vừa trợn tròn mắt vừa há hốc mồm.

Hóa ra từ trước tới giờ Bá Hưng không hề quên đi chuyện năm đó.

Đúng! Trịnh Vỹ Ái thừa nhận khi đó bản thân có dùng nhan sắc để câu dẫn Bá Hưng, thậm chí dùng cả thân thể nuột nà này từng bước có được tất cả lợi ích từ Bá Hưng.

Ả cũng thừa nhận bản thân đã phản bội Tống Vu Quân để chạy theo tiền tài danh vọng của Bá Hưng.

Nhưng mà bên nhau nhiều năm như vậy Bá Hưng vẫn không coi trọng ả ta hay sao? Đôi tay của ả run rẩy vịn vào thành ghế bên cạnh để trụ cho vững, đôi mắt bắt đầu trở nên hoang đại, ả chỉ tay vào mặt Bá Hưng rồi nói.

“Thì ra từ trước tới giờ anh vẫn luôn để chuyện này trong lòng, anh là đàn ông đấy.

Tại sao lại để bụng những chuyện nhỏ nhặt như thế này?”

Biểu cảm ngạc nhiên của Trịnh Vỹ Ái không khiến cho Bá Hưng phải nhìn bằng ánh mắt cảm thông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.