Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 9: 9: Tố Chất Của Công Của Phượng





Hiên Dự to lớn gục trên người Tống Vu Quân nhỏ bé, toàn thân mềm nhũn bất động.

Tống Vu Quân chê bẩn liền nhanh chóng ném cái xác ra chỗ khác.

Sau đó lấy trong túi ra một chiếc khăn lau tay thật mạnh giống như vừa đụng vào thứ gì đó rất kinh tởm.

Một tên gia nhân khác tò mò đi tới xem động tĩnh của Hiên Dự thì lập tức té ngửa về phía sau, sắc mặt tái mét không còn giọt máu, miệng lắp bắp nói.

“Chết…chết rồi…hắn ta giết…giết Hiên Dự rồi…”
Khuôn mặt của mọi người đã trắng tới nỗi không còn một giọt máu.

Hiên Dự tuy có hơi hung dữ với mọi người nhưng chưa bao giờ đem mạng sống của người khác ra làm trò đùa.

Cũng không ra tay tới nỗi chết người, cùng lắm là bị thương nặng một chút.

Vậy mà Tống Vu Quân lại dám làm chuyện đáng sợ này.

Bọn họ không dám tin vào mắt mình.

“Hiên Dự chết rồi, mau báo cảnh sát bắt Tống Vu Quân lại, cậu ta là kẻ giết người.


Một tên gia nhân lớn tiếng hét toáng lên rồi vội vã lôi di động ra để gọi, ngón tay run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra từ các đầu ngón tay.

Cậu ta sợ hãi tới nỗi không bấm nổi một con số dù đã cầm điện thoại trên tay một lúc.


Điều vừa rồi mà anh ta chứng kiến thiệt quá sức tưởng tượng, một người đang mạnh mẽ đột nhiên ngã nhào xuống trước mắt bọn họ, còn người mà họ cho rằng sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết thì lại chính là trùm cuối.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà.

“Làm gì mà sợ hãi quá vậy? Có cần để tôi báo cảnh sát dùm không?”
Tống Vu Quân nhanh chóng chụp lấy di động trên tay gia nhân, nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khóe môi khiến cho người phía đối diện chết cứng.

Đây có phải là người đàn ông gầy gò ốm yếu mà họ gặp ban sáng hay không? Người mà bọ họ chế giễu, bắt nạt bây giờ lại giống như ác quỷ tới từ địa ngục vậy? Ánh mắt này, thân thái này khiến cho bọn họ lạnh sống lưng.

“Sợ chưa đủ loạn hay sao mà làm âm ĩ lên vậy?”
Quản gia già từ đâu xuất hiện khiến cho mọi người bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi.

Lập tức đứng núp sau lưng để được bà ta che chở.

Quản gia già giật lấy di động trên tay Tống Vu Quân rồi vứt xuống đất.

Hành động vừa rồi khiến cho Tống Vu Quân không nhịn được mà nói mấy câu, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Này bà già, đừng tưởng bà là quản gia thì muốn làm gì thì làm.

Ai là người làm loạn? Ai gây sự trước?”
Tống Vu Quân cảm thấy vô lý hết sức.

Tại sao khi đám người của bà ta gây sự với anh thì không thấy ra ngăn cản, chỉ chờ khi anh vừa làm chút việc lại nhảy ra bắt lỗi? Đúng là cùng một ruột với nhau bắt nạt anh ta đây mà.

Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, toàn thân bà ta như chết lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân không chớp mắt, vốn dĩ quản gia già muốn chạy tới ngăn cản cuộc ẩu đả này, nhưng đôi chân cứ như bị ai đó giữ chặt lại, bà ta không thể nhúc nhích được.

Chỉ có thể im lặng đứng yên nhìn Tống Vu Quân đang làm loạn căn biệt thự này lên mà thôi.

Quản gia già bị dáng vẻ của Tống Vu Quân làm cho khựng lại, bởi vì nét mặt đó, giọng nói đó giống y hệt Tống Hùng Anh mỗi khi tức giận.

Ngay cả thân thái cũng được sao chép y đúc.

Mới đầu ông chủ đưa Tống Vu Quân về đây bà ta đã không hài lòng, cho tới khi gặp mặt lại càng không thích.

Bởi dáng vẻ yếu ớt dễ bị bắt nạt, tính cách cam chịu không phải là thứ chảy trong dòng máu nhà họ Tống.

Nhưng tới bây giờ, bà ta đã có cái nhìn khác về Tống Vu Quân.

Bà ta cố gắng lấy lại uy nghiêm của bản thân trước mặt đám gia nhân, lớn tiếng quát nạt lại Tống Vu Quân.

“Ai cho cậu có quyền lớn tiếng ở đây?”
Quản gia già không còn bị dáng vẻ của Tống Vu Quân làm cho lung lay.


Dù gì bà ta cũng làm ở đây hơn nửa đời người rôi, trực tiếp nhìn thấy bao nhiêu thế hệ nhà Tống gia lớn lên.

Không lẽ bà ta không trị được thằng nhóc con này.

Sau khi dẹp loạn được đám người đang ồn ào ở dưới.

Bà quản gia già lững thững đi tới thư phòng của Tống Hùng Anh.

Bước vào phòng làm việc của Tống Hùng Anh, quản gia già thở dài nhìn ông chủ rồi nói.

“Tại sao ngài mang đứa bé này về mà không cho nó một danh phận rõ ràng? Ngay cả đám người hầu thấp kém cũng xúm lại ăn hiếp đánh đập coi thường nó.


Đối mặt với sự bức xúc của quản gia già, Tống Hùng Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, ông ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ rồi nhìn bà nói.

“Vốn dĩ nó là một đứa không được chấp nhận ở đây, bởi vì trong người nó chảy dòng máu thấp hèn của người phụ nữ kia.

Bất đắc dĩ lắm mới phải đón nó về.

Bà thử nghĩ xem tôi tùy tiện đưa một thằng đần lên làm cậu chủ rồi thừa kế gia sản của tôi sao?”
Bà quản gia đăm chiêu nhìn vào Tống Hùng Anh một lúc rồi mới chậm rãi nói “Vậy nên ngài mới nghĩ ra cách để Tống Vu Quân xảy ra ẩu đả với Hiên Dự?”
Đáp lại câu hỏi của quản gia già là một nụ cười bí hiểm của Tống Hùng Anh.

Đúng! Mọi chuyện đều do ông ta sắp đặt, tất cả mọi thứ đều nằm trong dự tính của ông ta.

“Bỏ ra một con tốt để thí nghiệm thì có gì sai sao? Một khi bước chân vào đây chúng nó đã thề một lòng vì Tống gia, phó thác mạng sống trong tay Tống gia.

Được chết trong tay Tống gia là một ân huệ lớn đối với chúng nó.



Nghe tới đây quản gia già có hơi rùng mình nhưng vẫn cố lấy hết can đảm để nói tiếp.

“Vậy nếu như Tống Vu Quân không phản ứng lại thì người chết hôm nay có lẽ không phải là Hiên Dự, ngài nỡ lòng nào để mặc con của mình chết trong tay người hầu?”
Tống Hùng Anh dựa người vào lưng ghế, lấy trong hộc tủ ra một cây xì gà lớn, châm chậm châm một điếu thuốc, vừa làm vừa trả lời.

“Bà đã ở đây hơn nửa đời người rồi, không lẽ bà không hiểu được quy tắc khốc liệt ở đây? Vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra tư cách của Tống Vu Quân.

Bởi vì trước đây được nuôi dạy bởi một con hầu thấp kém thì liệu có đạt được kết quả tốt? Cho dù trong người chảy dòng máu của Tống gia nhưng tư cách không đủ thì vẫn phải bị loại trừ.


Tống Hùng Anh hít một hơi xì gà, nhẹ nhàng nhả ra làn khói thơm thơm rồi lạnh nhạt nói.

“Là con của Tống Hùng Anh thì không bao giờ để cho người khác bắt nạt, nếu như không thì chỉ có cái chết mới không làm ô uế gia tộc.

Nếu người chết hôm nay là Tống Vu Quân, lập tức đem xác cho cá rỉa thịt”
Vừa nói Tống Hùng Anh vừa nhìn vào xấp hồ sơ trên bàn, tất cả đều là thông tin và hình ảnh của Tống Vu Quân từ nhiều năm về trước, đương nhiên ông ta biết được sự nhu nhược là tính cách của Tống Vu Quân, nhưng vì để đạt được kết quả đúng như ý lão ta.

Lão ta bắt buộc phải dồn ép Tống Vu Quân vào một góc chết, như vậy mới có thể bộc lộ bản chất của Tống gia đang ẩn sâu trong người Tống Vu Quân.

Nghe xong, quản gia già bất giác lạnh sống lưng, dù bà chỉ tiếp xúc với Tống Vu Quân vài tiếng ngắn ngủi nhưng mà cũng đã đủ thấy được hình dạng đáng sợ năm xưa của Tống Hùng Anh trong con người của cậu ta.

Đúng là cốt cách nhà công nhà phượng cho dù có bị biến hóa thế nào cũng không thể thay thế được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.