Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 98: Chương 98





Tống Vu Quân cẩn thận xem xét từng vết thương trên da của Hàn Nhi, nhận thấy đây không phải là vết thương do gai cứa vào, nhất định là cô đang nói dối nhằm bao che cho ai đó.

Thấy thế Tống Vu Quân không hài lòng chút nào, gương mặt của anh nghiêm nghị đến lạ, giọng nói cũng đanh lại vài phần.

Anh nói.

“Có thật là như thể không? Em mau nói sự thật cho tôi biết, ai đã ăn hiếp em?”
Thái độ của Tống Vu Quân có chút nghiêm khắc, không hề giống như vẻ ôn nhu bình thường khi ở cạnh Hàn Nhi.

Cô biết Tống Vu Quân chính là đang lo lắng cho sự an nguy của cô, nhưng cho dù có nói ra thì cũng không thể giải quyết được dứt điểm vấn đề.

Chỉ càng làm cho mọi chuyện rối rắm lên mà thôi.

Hàn Nhi cổ gắng bày ra vẻ mặt ngơ ngác hòng đánh lừa Tống Vu Quân, cô cố gắng nặn ra một nụ cười đây thân thiện sau đó mới lên tiếng.


“Em nói thật mà, cậu chủ phải tin em chứ, em có bao giờ nói dối cậu điều gì chưa?”
Vừa nói dứt câu Hàn Nhi liền cảm thấy gượng miệng vô cùng, ngoài miệng thì nói hay lảm nhưng thực chất đã nói dối Tống Vu Quân vài lần rồi.

Nếu để cho cậu chủ biết được có nổi giận với cô không nhỉ? Nghĩ tới đây khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của Tống Vu Quân ngay lập tức liền hiện lên trong tiềm thức của cô khiến cô giật mình thon thót.

Tống Vu Quân nhìn Hàn Nhi một lúc lâu như muốn thăm dò xem cô có đang lừa gạt mình hay không, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào vết thương sau đó nhìn về phía Hàn Nhi đang cười gượng gạo với mình, Tống Vu Quân nhẹ nhàng lên tiếng.

“Lát nữa cho người chặt hết những bụi cây nào có gai chìa ra ngoài, một cành cũng không bỏ sót.


Nghe tới đây Hàn Nhi muốn té xỉu tại chỗ, hơn nửa vườn hoa của Tống gia đều trồng hoa hồng, tất cả chúng đều có gai, không lẽ phải chặt bỏ đi hết sao? Đúng là phí phạm mà.

Hàn Nhi cổ gắng nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, tâm can của cô như muốn vỡ vụn hết cả rồi, giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng lên tiếng.


“Nhưng thưa cậu chủ! Số hoa trong vườn rất lớn, bỏ đi thì uổng, vả lại em thật sự rất thích chúng, không lẽ phải bỏ sao ạ”
“Em thích chúng?”
“Vâng ạ!”
“Vậy thì giữ chúng lại.


Chưa bao giờ thấy vấn đề cấp bách nào được giải quyết nhanh gọn lẹ chỉ trong vài câu nói qua loa như thế này.

Tống Vu Quân không chần chừ mà gật đầu đồng ý cái rụp, coi như những lời trước kia chưa từng nói ra.

Chỉ cần một câu nói thích của Hàn Nhi đã cứu sống vườn hoa hồng khổng lồ của Tống gia trong tíc tắc.

Ngay cả Hàn Nhi cũng không tin vào tai mình những gì vừa nghe, khả năng lật bánh tráng của Tống Vu Quân cũng khá là điêu luyện đấy, vừa rồi thái độ còn nghiêm túc không nhân nhượng, thế mà bây giờ lại dễ dàng thỏa hiệp mà không cần suy nghĩ thêm bất cứ giây phút nào.

Thật là không hiểu nổi Tống Vu Quân đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Hàn Nhi len lén thở phào một cái, xém chút nữa vườn hoa hồng đã bị tiêu hủy vì lời nói dối của cô rồi, nếu Tống Vu Quân thật sự cho người phá hủy chúng thì chắc chắn một điều Hàn Nhi không dám làm việc ở đây thêm một giây phút nào nữa đâu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.