Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 168: Tôi trách oan cô



Đường Hoa Nguyệt nhíu mày, đột nhiên người đàn ông này nổi điên cái gì thế?

Nhưng cô vẫn cực kỳ nhạy bén hỏi: “Giọng nói của anh không đúng lắm, có bệnh à?”

Hoäc Anh Tuấn khẽ giật mình, được yêu thương mà lo sợ vội vàng trả lời: “Không có, không có. Cô đừng nhạy cảm quá, tôi chỉ là…”

Đường Hoa Nguyệt không chút nể tình đánh gấy lời nói anh: “Không có thì tốt. Họ Hoắc kia, trong tháng này anh phải mổ rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng có nghĩ dùng thủ đoạn gì để kéo dài! Cho dù anh có muốn bệnh chết, cũng phải chờ dâng ra cốt tủy cái đãt”

Hoắc Anh Tuấn che hốc mắt khổ sở cười một tiếng, anh còn tưởng rằng… Cô đang quan tâm anh đấy.

A, cũng đúng, bây giờ anh dựa vào cái gì chứ?

Có người nào được hiến tủy mà không cảm động đến rơi nước mắt chứ? Nhưng giọng điệu của Đường Hoa Nguyệt giống như kiếp trước anh nợ cô, nhưng cũng không sai, bởi vì anh đã hiểu lầm cô, cho nên quả thật đúng là Hoắc Anh Tuấn đã khiến Đường Hoa Nguyệt phải chịu thiệt thòi.

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn biết rõ, có lẽ tủy trêи người anh là lý do duy nhất mà Đường Hoa Nguyệt tình nguyện nói chuyện với anh bây giờ.

Nghĩ đến chuyện này, Hoắc Anh Tuấn khôi phục lại mấy phần tỉnh táo, khàn khàn mở miệng nói: “Tôi biết. Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm đi, coi như an ủi tôi vì đã để cô rút nhiều máu như vậy.”

Đường Hoa Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng: “Tổng giám đốc Hoäc có trò mới đấy à? Không sao đâu, không có tiền ăn nổi một bữa cơm thì tôi có thể chuyển tiền đến tài khoản của anh, một mình anh muốn ăn thế nào thì ăn. Đừng có đến quấy rầy tôi nữa”

“Đường Hoa Nguyệt!” Hoắc Anh Tuấn gắt gao nắm chặt điện thoại, sợ không được nghe thấy giọng nói của cô nữa: “Đi đi, coi như… Thương hại tôi?… Có được không?”

Đường Hoa Nguyệt im lặng, cô không rõ vì sao đột nhiên Hoắc Anh Tuấn lại hạ thấp mình như vậy, chẳng lẽ đang tính bày âm mưu quỷ kế gì?

Thấy Đường Hoa Nguyệt không lập tức từ chối, Hoắc Anh Tuấn tiếp tục nói: “Thật ra cũng chỉ là ăn cơm, cái gì tôi cũng không biết làm. Đường Hoa Nguyệt, đời này tôi chưa vì bất kỳ ai mà phải chịu tốn thương, bây giờ lại muốn tôi hiến tủy cho cô, cô có biết tôi rất muốn được nghe một câu cảm ơn từ vô hay không. Đi đi, bây giờ tôi sẽ đến nhà cô đón cô, “Hoắc Anh Tuấn, anh thật sự không cần mặt mũi nữa rồi” Không biết vì sao, Đường Hoa Nguyệt lại cảm thấy hôm nay trạng thái của Hoäc Anh Tuấn không đúng lắm.

Hoắc Anh Tuấn không biết uy hϊế͙p͙ và năn nỉ cái nào hữu dụng hơn, có chút chân chờ nói: “Đường Hoa Nguyệt, không phải tôi không dám đập cửa nhà cô đâu, nhưng đại khái tôi cũng có thể thử một lần, nếu cô không muốn nửa đêm bị hàng xóm báo cảnh sát vì tội làm phiền thì đồng ý với tôi.”

Đường Hoa Nguyệt tức điên, ba đứa trẻ còn đang ở trong phòng ngủ, cô không thể cho phép lúc này Hoắc Anh Tuấn tới cửa! Cô đành phải hung tợn nói: “Ngày mai. Bây giờ quá muộn rồi, anh nói địa chỉ đi, ngày mai tôi sẽ tự mình đến.”

Hoäc Anh Tuấn thấy cô hiểu được đạo lý này thì nói: “…Tốt”“

Chẳng qua là giày vò thêm một đêm, anh chịu được.

Hôm sau, Hoắc Anh Tuấn xuất hiện trước mặt Đường Hoa Nguyệt với vẻ mặt phờ phạc, Đường Hoa Nguyệt cau mày nhìn anh hồi lâu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cô có thể cảm nhận được, sự kỳ quái từ đêm hôm qua của Hoäc Anh Tuấn đã lan tràn đến hiện tại. . Truyện Nữ Phụ

Hoäc Anh Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu khiến Đường Hoa Nguyệt rùng mình, ngay cả khi đã ngồi xuống, anh còn cố ý đi vòng ra sau kéo ghế cho cô.

… Đây là đang làm cái gì vậy? Thấy cô ăn mềm không ăn cứng sao?

Càng khoa trương hơn là, chỉ có một bữa cơm trưa, vậy mà Hoäắc Anh Tuấn lại bao hết cả nhà hàng.

Phòng ăn xoay tròn to như vậy ở tầng cao nhất, chỉ có hai vị khách là bọn họ, trống trải đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Hoäc Anh Tuấn nhìn ra Đường Hoa Nguyệt không được tự nhiên, cười khổ rời †ầm mắt của mình đi, dùng giọng điệu hòa hoãn chưa bao giờ xuất hiện ở trêи người anh nói: “Đường Hoa Nguyệt, nhà hàng này có rất nhiều đồ ăn mà cô thích, đều dọn lên một lần cho cô nếm thử có được hay không?

Nếu như cô thích, về sau tôi sẽ thường xuyên đưa cô đến đây ăn”

Đường Hoa Nguyệt nhếch môi, cô thực sự không chịu nổi, chế giễu nói: “Còn có về sau à? Hoắc Anh Tuấn, đáng tiếc khi tôi nhìn thấy anh cũng nuốt không trôi. Đồ ăn có ngon đến đâu nhưng đặt trước mặt anh cũng trở thành nghèo hèn thôi.”

Trái tim của Hoäc Anh Tuấn đau nhói một chút, nhưng trong nháy mắt anh lại biến thái mà cảm thấy, dường như loại cảm giác đau đớn như hình với bóng này đúng là cái mà anh muốn.

Loại đau khổ tươi sống này không giây phút nào là không nhắc nhở anh, người phụ nữ trước mắt này vừa làm anh yêu tới cực điểm vừa khiến anh hận đến thấu xương, cô không chết, rõ ràng là cô đã thật sự sống sót trở về, mà không phải là giấc mộng mà anh mơ thấy nhiều năm.

Hoắc Anh Tuấn tự ngược cười cười, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ thật khó để so với sống chết mà Đường Hoa Nguyệt đã trải qua: “Đường Hoa Nguyệt…

Tôi…

Anh khó nhịn ngẩng mặt lên nhìn cô một chút, bên trong ánh mắt ẩn chứa một thứ tình cảm phức tạp làm cho người ta kinh hãi: ón tay của Đường Hoa Nguyệt siết ä iĩa, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì mau nói đi!”

Hoắc Anh Tuấn bị cô rống cho mi mắt run lên, cuối cùng vẫn khó khăn phun ra ba chữ: “Đường Hoa Nguyệt, năm đó… Thật xin lỗi”

Đột nhiên lông mày của Đường Hoa Nguyệt nhảy lên một cái, cô không nghe lầm chứ? Hoắc Anh Tuấn nói xin lỗi ư? Cô hơi cảm thấy buồn cười a một tiếng, giống như đang xem một vở kịch hoang đường.

Ba chữ ngắn ngủi này, khi cô đang khăng khăng một mực yêu Hoắc Anh Tuấn, khi cô từng bị Hoắc Anh Tuấn xem như chó mà chà đạp, cô đã giống như người điên mà muốn nghe thấy ba chữ này đến nhường nào.

Có nhiều đêm, cô đã mê muội mơ thấy Hoäc Anh Tuấn thương tiếc nói với cô: “Thật xin lỗi, đều là anh trách oan em, em vì anh mà làm tất cả, anh đều biết.”

Nhưng trong thực tàn khốc, Hoäc Anh Tuấn sẽ chỉ nói: “Cô thật sự khiến tôi buồn nôn”, ‘Làm sao cô không chết đi chứ”…

Đường Hoa Nguyệt cô không phải nhân viên phục vụ lúc nào cũng có thể gọi đến, mãi mãi hèn mọn đứng im tại chỗ chờ đợi giây phút Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn tỉnh ngộ khóc ròng này.

Cô càng không phải là con mèo con chó nhớ ăn không nhớ đánh, một câu thật xin lỗi nhiều năm như vậy mới nói ra làm sao có thể khiến cô động tâm?

“Hoắc Anh Tuấn, chính nghĩa đến chậm thì không phải chính nghĩa, mà sự tỉnh ngộ muộn màng của anh so với rác rưởi còn rẻ mạt hơn”

Đường Hoa Nguyệt buông dao nĩa xuống, âm thanh châm chọc chế nhạo giống một con dao khắc chữ vào trái tim của Hoắc Anh Tuấn.

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.