Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 339



Chương 339

 

Đường Hàn Khiết ngẩng đầu ngạc nhiên và thấy một chiếc trực thăng tư nhân có ký hiệu của gia tộc Rutgers vừa cất cánh.

 

Trái tim anh nhói lên, đó là… Elly… cô ấy đi rồi?

 

Cô ấy cứ đi như vậy?

 

Tất cả sự đấu tranh kháng cự trong Đường Hàn Khiết đều biến mất vào khoảnh khắc này.

 

Elly cũng đi rồi anh còn ở lại đây như thằng hề làm gì?

 

Từ bỏ đi… Đường Hàn Khiết. Cô ấy đã nói rất rõ ràng rồi, mày không phải níu kéo làm gì để mà xấu hổ vì bị xua đuổi.

 

Tại mày làm hỏng một lần gặp, tại mày ngu đến mức không cả tỏ được nỗi lòng!

 

Nhưng mày… từ bỏ được thật ư Đường Hàn Khiết nhắm mắt đau khổ, trái tim trào dâng đau thương chưa từng có.

 

Lại là một ngày thứ bảy ở Hà Nội, lại đến ngày Thi Tịnh đến bệnh viện kiểm tra.

 

Đã phẫu thuật được mấy tháng, chỉ cần lần kiểm tra này không có vấn đề nào lớn là có thể xem như Thi Tịnh tạm thời vượt qua nguy hiểm hoàn toàn.

 

Tất nhiên Đường Hoa Nguyệt rất vui, mặc dù trước đó lo lắng đến phát điên vì chuyện đầu gấu xông vào nhà trẻ nhưng hình như cô cũng nhận ra mấy đứa con của mình rất thông minh. Xem ra sau này mình có thể yên tâm hơn về chúng nó Tồi.

 

Thi Tịnh căn đúng lúc nói: “Mẹ ơi, có phải mấy tháng nay Thi Tịnh rất ngoan không? Con luôn làm theo lời dặn của chú bác sĩ mà cũng chăm chỉ học gia sư ở nhà nữa!” Đường Hoa Nguyệt búng mũi nhỏ của con: “Tất nhiên rồi, con ngoan hơn hai cậu anh nghịch ngợm kia nhiều”

 

“Thế con có thể xin một yêu cầu nhỏ không ạ? Mẹ yên †âm, vô cùng nhỏ luôn ấy, không hề quá đáng chút nào!” Đường Hoa Nguyệt cười: “Thế con nói nghe xem”

 

“Con muốn gọi… người đó đi khám với con” Người đó nào? Đường Hoa Nguyệt nhăn mày, chỉ có một cái tên của một người như ma quỷ ở trong nhà này.

 

Mấy đứa nhỏ sợ Đường Hoa Nguyệt nghe thấy tên Hoắc Anh Tuấn sẽ không vui nên dù Thi Tịnh đã gọi Hoắc Anh Tuấn là bố trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần nhưng không dám nói ra chữ đó trước mặt Đường Hoa Nguyệt.

 

Thật ra Đường Hoa Nguyệt không có vấn đề về chuyện đó, cô đến phải dở khóc dở cười: “Con bảo ai cơ, Hoắc Anh Tuấn à?”

 

Thi Tịnh gật đầu dè dặt: “Vâng ạ, là chú ấy đấy! Mẹ đồng ý với con đi được không mẹ? Kim tiêm lấy máu to lắm, Thi Tịnh sợ lắm mẹ! Nếu có chú ấy ở đây thế con không sợ nữa rồi! Mẹ ơi… được không mẹ? Con xin mẹ đấy!” Đường Hoa Nguyệt bĩu môi, thế thì…

 

“Được rồi được rồi” Trùng hợp là Hoắc Anh Tuấn cũng đang ở trong biệt thự ngay bên tường bên cạnh.

 

Cuối tuần mà, dù Đường Hoa Nguyệt lấy cớ ở “căn hộ gần công ty” nhưng hai bọn anh không về thăm ông già ở nhà là không được.

 

Tất nhiên anh không dám chủ động qua tìm Đường Hoa Nguyệt, anh chỉ xách một đống đồ đợi ở cửa từ sớm.

 

Nhận được điện thoại của Đường Hoa Nguyệt mà tay Hoắc Anh Tuấn run run.

 

Cô ấy nhìn xuyên qua tường được à?

 

Sao lại gọi đến vào đúng lúc này?

 

Ba người anh cùng đứng sau lưng cô em gái. Thật ra sau ngày bé lớn đóng giả em trai đi chơi với Hoắc Anh Tuấn là trong lòng cậu đã có cảm giác khó tả với người đàn ông tồi tệ mà ngày trước cậu coi thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.