Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 344



Chương 344

 

Hôm nay cũng vậy, Đường Hoa Nguyệt nhớ ra đã lâu lắm rồi kể từ cô về nước chưa mua loại kẹo đó cho con ăn nên muốn tặng con gái một “bất ngờ vui vẻ” nhỏ bé.

 

Thế nên khi thấy khuôn mặt bối rối của Hoắc Anh Tuấn là cô càng thêm ngứa mắt: “Anh ngây ra đó làm gì? Đưa túi của con gái em cho em đi chứ. Anh có ý gì đấy, anh có chắc là định chống đối em không?” Hoắc Anh Tuấn giằng co trong bụng hồi lâu và vẫn phải đưa cái túi nhỏ của con gái cho Đường Hoa Nguyệt trong bất lực.

 

Bố chân thành xin lỗi con gái yêu của bố!

 

Con đừng bao giờ giận bố vì chuyện này nhé. Qua chuyện hãy cho bố một cơ hội chuộc lỗi nhé!

 

Đường Hoa Nguyệt đặt túi của con gái trên đầu gối rồi kéo khoá ra.

 

Nhưng cô chưa cả thả kẹo vào trong túi mà một chiếc vòng tay vàng lấp lánh đã đập vào mắt Đường Hoa Nguyệt.

 

Chiếc vòng tay này… trông quen quá.

 

Cô đã từng tặng cho em gái cô Đường Uyển Dư một chiếc vòng tay giống thế này.

 

Đây là mẫu thiết kế đặc biệt của nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp, mỗi năm chỉ cho ra hai mươi chiếc cho mỗi mẫu và còn có đánh số của riêng chúng. Cho đến tận hôm nay, loại vòng tay này vẫn tượng trưng cho địa vị rất được chào đón.

 

Năm ấy cô phải cố gắng hết sức mới nhờ được bạn mua giúp cho một chiếc để tặng cho cô em gái duy nhất của mình làm quà lễ trưởng thành.

 

Vừa thấy vòng tay mà lòng Đường Hoa Nguyệt bỗng xót xa khó tả.

 

Thế nhưng tại sao Thi Tịnh lại có chiếc vòng tay đắt thế này? Thi Tịnh chưa cả chào đời ngày vòng tay đưa ra thị trường mà.

 

Đường Hoa Nguyệt nheo mày không kiềm chế được cầm vòng tay lên xem xét.

 

Xem qua cái mà nhịp tim Đường Hoa Nguyệt gia tốc mạnh lạ thường, sự thắc mắc trong đôi mắt cũng biến thành sự hoang đường khó tin.

 

Mặt sau của chiếc vòng vàng có khắc năm chữ DUD18.

 

Đó là viết tắt tên và tuổi của Đường Uyển Dư… Tức đây là chiếc vòng tay mà hơn năm năm trước cô đã tặng cho em gái!

 

Đường Hoa Nguyệt cầm chiếc vòng vàng mà bàn tay run bần bật. Mắt cô đỏ hoe bỗng đứng phắt dậy làm Hoắc Anh Tuấn ngồi bên giật cả mình.

 

“Sao thế?” Đường Hoa Nguyệt mơ màng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, đành đợi con gái ra rồi hỏi rõ xem chiếc vòng này ở đâu ra.

 

Không lâu sau cửa phòng được mở ra, Thi Tịnh hớn hở nhảy từ trong ra ngoài.

 

Chú bác sĩ khen hôm nay cô bé rất ngoan, còn bảo rằng cô bé đã bình phục khá nhiều!

 

Thế nhưng khi Thi Tịnh nhìn thấy mẹ kém sắc ở bên cạnh là nụ cười của cô bé trề xuống.

 

Chết rồi, mẹ phát hiện ra vòng tay của chị gái xinh đẹp rồi!

 

Thi Tịnh ngẩn ngơ, chẳng phải bố bảo sẽ trông kỹ túi của mình mà sao lại vào tay mẹt!

 

Thi Tịnh định bật khóc trong vô thức.

 

Một mặt, cô bé vẫn rất lấy làm chột dạ về việc lén ra ngoài chơi với anh Bách Ngôn. Mặt khác cô bé biết chỉ cần mình khóc là mẹ sẽ mềm lòng, vậy thì có mắng cô bé cũng dịu dàng hơn!

 

“Mẹ ơi! Con xin lỗi hu hu hu… Con không dám lén trốn đi chơi nữa! Mẹ đừng giận, tất cả là lỗi của Thi Tịnh! Hu hu hu sau này con sẽ nghe lời mẹ tất cả mọi chuyện…” Đường Hoa Nguyệt đau đầu, cô chưa cả kịp phát hiện hai cuống vé thuỷ cung nên không biết Thi Tịnh trốn đi chơi lúc nào. Nhưng rõ ràng trọng điểm hiện giờ không phải chuyện đó.

 

Cô cất bước về phía Thi Tịnh trong hơi mất bình tĩnh. Thi Tịnh cuống cuồng khóc to hơn trông có vẻ rất sợ mẹ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.