Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 11: Tổng tài hảo.






“A, anh buông tay ra, nếu không buông tay tôi sẽ hô lên với mọi người” Cả người Dương Tư Noãn đang phát run, không ngờ tới chuyện thường xảy ra trên ti vi nay lại xảy ra với cô. Cô dùng ánh mắt trong mong nhìn người đi đường, những người này làm sao vậy, thấy một cô gái yếu đuối bị một đám người du côn bắt nạt mà không ra tay ngăn cản là thế nào, sao lương tâm mọi người lại lạnh lùng như vậy chứ. “Bớ người ta, ha ha…A” Đột nhiên tên du côn tóc vàng cười lên lại xen lẫn một tiếng thét, thì ra Dương Tư Noãn thừa dịp tên tóc vàng không chú ý liền cắn một cái lên tay của hắn, khiến tay hắn bị đau, lập tức thả tay của Dương Tư Noãn ra, Dương Tư noãn nhân cơ hội này vội vàng chạy đến phía trước. “Bắt lấy cô ta cho tao” Tên du côn tóc vàng cầm cánh tay bị cắn kêu lên với đám đàn em “Nhanh lên, mẹ nó, dám cắn lão tử, xem lão tử dạy dỗ ả ta thế nào đây” Mấy tên đàn em nhìn đại ca bị hại nên không dám chậm trễ, lập tức chạy đuổi theo Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn mang giày cao gót chạy đến phía trước, phía sau tụi đàn em côn đồ đuổi theo, mọi người đi ngang qua chỉ đứng nhìn xem chứ không ai dám tiến lên ngăn cản. Rất nhanh Dương Tư Noãn đã bị nhóm côn đồ này bắt được lần nữa, Dương Tư Noãn nhắm mắt nghĩ thầm : lần này coi như tiêu rồi, cô cảm giác đầu óc mình một mớ hỗn tạp, càng ngày càng chóng mặt, trong dạ dày đã nhộn nhạo muốn ói ra. Lúc Dương Tư Noãn lo lắng cho bản thân mình thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu thất thanh như giết heo tru lên “A…” Dương Tư Noãn lắc lắc đầu, dùng ý thức còn tồn tại được nhìn thấy tên du côn tóc vàng bị một người đàn ông làm cho té ngã trên mặt đất, lại còn phát ra mấy tiếng kêu rên thảm thiết, vài tên côn đồ khác cũng nằm trên mặt đất như đại ca của mình. “Cút đi” Người đàn ông kia rống lên với mấy tên côn đồ, mới vừa rồi còn kiêu ngạo nay đã bò dậy chạy nhanh hơn cả khói bay nữa. “Cô gái, cô không sao chứ” Người đàn ông kia quay đầu lễ phép hỏi han Dương Tư Noãn. “Tôi không sao, cảm…” Dương Tư Noãn còn chưa nói hết lời thì đột nhiên chân mềm nhũn, cả người té xuống mặt đất, sau đó cả người chậm rãi mất đi ý thức. ~~~o0o~~~ “Oái, tại sao lại ở chỗ này ? Đây là đâu đây ?” Lúc Dương Tư Noãn mở to mắt thì phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ. Không khí trong căn phòng tràn ngập mùi hương hoa và mùi hương hoa quả nhàn nhạt, xem cách bài trí trong phòng thì chắc đây là phòng ở khách sạn cao cấp, ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, có sofa, bàn làm việc, tủ quần áo, giá áo, bàn trà, có đèn cây đặt dưới đất bằng thủy tinh, mọi vật dụng trang trí trong nhà đều là hàng cao cấp, còn có một ti vi màn hình phẳng bốn mươi inch và máy tính, trên sàn là tấm thảm bông đỏ thẫm. Dương Tư Noãn nhớ rõ là lúc mình đang hỏi phiếu điều tra thì bị mấy tên côn đồ đùa giỡn, sau đó thì có người cứu cô, sau nữa thì cô ngất xỉu, sau đó nữa xảy ra chuyện gì thì cô không nhớ nữa rồi, cô cũng không biết vì sao cô lại ở trong một căn phòng cao cấp như vậy. Oái, khách sạn, Dương Tư Noãn vô ý thức nhìn xuống áo quần của mình. “A” Một tiếng thét hùng hồn làm cho đèn chùm trên trần nhà run rẩy một chút, dĩ nhiên là Dương Tư Noãn phát hiện mình đang mặc áo ngủ của khách sạn…Áo ngủ, vậy không biết áo quần của cô đi nơi nào rồi. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, đi vào là một cô gái mặc đồng phục, xem ra là người phục vụ phòng trong khách sạn, mà trong tay người phục vụ là áo quần và túi xách của cô. “Cô Dương, cô đã tỉnh rồi” Giọng nói dễ nghe đã trải qua huấn luyện vang lên trong phòng Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắng giọng một cái. “Chào cô, xin hỏi cô là….? Làm sao cô biết tôi họ Dương ?” Dương Tư Noãn có chút đề phòng hỏi thăm. “Tôi là phục vụ phòng ở đây, cô gọi tôi là tiểu Hạ được rồi, là trên giấy chứng minh của cô có ghi tên đó” Tiểu Hạ khẽ cười nói. “Xin hỏi tại sao tôi lại ở đây ? Còn áo quần…?” Dương Tư Noãn có chút kỳ quái hỏi. “Cô Dương, cô không nhớ sao ? Cô bị cảm nắng rồi tổng tài của chúng tôi gọi chúng tôi đến dìu cô về đây” Cô gái phục vụ phòng nhỏ nhẹ nói. Sau đó đem áo quần và túi xách cầm trên tay đưa cho Dương Tư Noãn, “Áo quần trên người cô là tôi giúp cô thay, đây là quần áo của cô đã được giặt sạch sẽ rồi sấy khô, còn đây là túi xách của cô, cô nhìn xem có thiếu thứ gì không ?” “Vâng, cảm ơn” Dương Tư Noãn cảm giác mặt mình có chút đỏ lên, mặc dù hai người đều là con gái với nhau, nhưng nghĩ đến có một cô gái xa lạ thay quần áo giúp mình thì cô vẫn thấy xấu hổ. Dương Tư Noãn đưa tay nhận lấy áo quần và túi xách, mở túi xách ra chỉ lấy điện thoại xem đồng hồ, mẹ ơi, đã sáu giờ rồi, nhớ tới công việc hôm nay vẫn chưa xong khiến cô đau cả đầu. “Cô Hạ, xin hỏi cô có thấy cuốn sổ điều tra thị trường của tôi đâu không ?” Dương Tư Noãn phát hiện không thấy mấy phiếu điều tra kia, nếu như phiếu điều tra bị mất thì nhất định cô sẽ rất thảm. “À, cô nói hai nghìn năm trăm phần bài điều tra kia sao ? Cô không cần lo lắng, tất cả đã hoàn thành đang ở quầy tiếp tân dưới tầng rồi” “A ? Cô nói cái gì ? Tất cả đã làm xong ?” Dương Tư Noãn trừng to mắt, không thể tin nhìn cô Hạ, mẹ ơi, cô phải chạy lui chạy tới hết một ngày, đi đến đâu cũng phải căng mặt ra cười với người ta mà chỉ hoàn thành được mấy trăm phần, lại còn suýt bị côn đồ ức hiếp, nhưng người ta làm thế nào mà chỉ một lát đã làm xong hết toàn bộ, đầu năm nay có tiền là có thể ma xui quỷ khiến sao, aiz. “Đúng vậy, là tổng tài gọi người ngoài tới giúp làm hoàn thành” Cô Hạ nghĩ thầm chuyện này thì có gì là kỳ quái, chuyện cỏn con này đối với tổng tài thì chẳng là gì cả. “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn, tổng tài của cô thật là một người tốt” Dương Tư Noãn nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng, nghĩ đến phiếu điều tra đã hoàn thành nên lòng thoải mái nhiều hơn. “Không cần phải khách sáo, cô thay quần áo trước đi, tôi ở ngoài chờ cô” Cô Hạ khách khí nói. “Ừ, được” Cô Hạ gật gật đầu đi ra khỏi phòng. Dương Tư Noãn vào phòng tắm dùng tốc độ nhanh nhất thay áo quần của mình, lại nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt có chút trắng bệch, ở giữa cổ có những vết hồng đậm, chắc là do cảm nắng nên cạo gió mà để lại dấu vết. Dương Tư Noãn nhớ lại chuyện đã xảy ra mà vẫn còn thấy sợ, nếu không có người ra tay cứu giúp thì không biết sẽ thế nào, Dương Tư Noãn không dám nghĩ đến. Quả nhiên cô Hạ đang đứng nơi cửa chờ Dương Tư Noãn, thấy Dương Tư Noãn đi ra thì nói “Cô Dương, chúng ta đi xuống thôi” “Cái kia…Cô Hạ…” Dương Tư Noãn có chút ấp a ấp úng nói “Tổng tài đã cứu tôi, tôi muốn nói một tiếng cảm ơn có được không ?” “Không cần” Cô Hạ vẫn duy trì nụ cười nói tiếp “Tổng tài đã dặn rồi, nói cô không cần phải cảm ơn đến tổng tài” Cô Hạ nghĩ thầm : muốn gặp tổng tài của chúng tôi thì có rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ. “A, là như vậy, vậy được rồi. Nhưng vẫn phiền cô có cơ hội thì nói với tổng tài là tôi gửi lời cảm ơn” Dương Tư Noãn nghĩ người ta đã không muốn gặp cô thì cô cũng không cần phải mặt dày đòi gặp người ta cho bằng được, nói không chừng người ta còn sợ cô có rắp tâm gì khác ấy chứ, nhưng cô cũng không thể mất đi lễ phép căn bản được. Hai người đi vào thang máy xuống tầng một, Dương Tư Noãn cầm lấy đồ đạc của mình rồi cảm ơn cô gái phục vụ phòng, xong xuôi đâu đấy cô đang chuẩn bị rời đi. “Chào tổng tài” Đột nhiên cô Hạ cùng một số người khác trong đại sảnh hướng về phía Dương Tư Noãn cung kính nói. Tổng tài ? Dương Tư Noãn quay đầu lại nhìn sau lưng mình, chỉ thấy một cô gái tóc quăn, dáng người có lồi có lõm đang lôi kéo một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi tới.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.