Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 13: Kim cương loại chói mắt






Toàn bộ khách sạn cao ba mươi tầng, kiến trúc khách sạn kết hợp đan xen giữa văn hóa truyền thống Trung Quốc và kiểu dáng Tây Âu đương đại vô cùng hoàn mỹ. Tường của khách sạn được tạo nên bởi những tấm thủy tinh lớn, phản xạ ra như bạc mà không phải bạc, lồi lõm không đồng nhất, biến hóa rất nhiều sắc thái khác nhau, khi ánh chiều tà chiếu rọi vào thì càng lóng lánh ánh sáng như kim cương, giống như chủ nhân của nó vậy, cũng lóng lánh đến lóa mắt. “Oa, khách sạn xa hoa này xây ở thành phố A chúng ta khi nào vậy ?” Bởi vì bình thường Dương Tư Noãn rất ít xem ti vi, báo chí cho nên cũng không biết có một khách sạn cao cấp như vậy ở thành phố A. “Cậu á, suốt ngày chỉ biết ru rú ở nhà” Điền Điền nhìn biểu tình kinh ngạc của Dương Tư Noãn thì vừa tức vừa buồn cười “Gì mà quán rượu sang trọng chứ, đây là khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố chúng ta, là sản nghiệp của tập đoàn Đỉnh Thiên, năm trước mới khai trương thì đã bị giới truyền thông cho lên chảo xào nấu rồi. Nghe nói có một số quan chức chính trị, ngôi sao đến thành phố này đều muốn ở khách sạn đó hết, còn chúng ta thì chỉ đứng xa xa mà nhìn xem thôi, nhưng nhìn xem cũng hiểu được chướng mắt thế nào nha” Điền Điền thâm trầm nói. Tập đoàn Đỉnh Thiên là tập đoàn khách sạn lớn nhất toàn cầu, cũng là khách sạn có nhiều công ty con quản lý khách sạn nhất. Tại trên một trăm quốc gia có năm nghìn khách sạn được đưa vào hoạt động quản lý. Mấy năm gần đây còn kinh doanh sang bất động sản, du lịch, bách hóa, điện tử, nhiều lĩnh vực xuất nhập cảng mậu dịch, tất cả đều thành công. Đặc biệt trong công trình kiến tạo thành phố chuẩn của thế kỷ 21, tập đoàn đã xây dựng nên khu dân cư kiểu mẫu vượt qua chuẩn của khách sạn năm sao, bao gồm hành chính văn phòng, du lịch giải trí, spa, mua sắm, tất cả đều được mọi người hưởng ứng, thu về thành tích đáng kể. “Còn nữa đây này, tổng tài của tập đoàn Đỉnh Thiên tên là Mộ Minh Hiên, nghe nói rất anh tuấn đẹp trai, có rất nhiều phụ nữ đều muốn làm bạn gái của anh ta, đồng thời anh ta còn là người có tài trong kinh doanh, mới nhậm chức tổng tài trong thời gian hai năm ngắn ngủi mà đã đưa doanh thu của tập đoàn tăng thêm năm mươi phần trăm, anh ta trở thành một trong mười kim cương vương lão ngũ của thế giới, hơn nữa còn rất trẻ tuổi nữa” Bình thường Điền Điền đều thích xem tạp chí bát quái…nếu không làm sao cô biết rõ ràng như vậy chứ. “Mộ Minh Hiên ?” Trong miệng Dương Tư Noãn thì thầm một lần, trong lòng nghĩ cái tên này sao nghe rất quen tai, trong lòng suy nghĩ nhưng miệng thì đã nói ra “Cái tên Mộ Minh Hiên này sao nghe rất quen tai nhỉ ?” “Trên ti vi, báo chí mỗi ngày đều đưa tin, nghe quen tai là phải rồi” Điền Điền gõ vào đầu Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn ngẫm lại cũng có khả năng như vậy, tuy cô không giống Điền Điền thích xem bát quái, nhưng nghe đến tên của một người trên ti vi thì cũng bình thường thôi cho nên cô không suy nghĩ nhiều nữa. “Đúng rồi, phần điều tra của cậu đã làm xong chưa ?” Dương Tư Noãn nhớ đến nhiệm vụ hôm nay của hai người. “Aiz, còn hơn một nghìn phần nữa thì phải, hôm nay trở về chắc sẽ bị bà lão kia mắng chết” Điền Điền nghĩ đến vấn đề này mà đau cả đầu. “Được rồi, chúng ta về công ty trước rồi nói sau” “Ừ, Tư Noãn nhanh nói cho tớ nghe một chút chuyện vừa rồi đi” Tính cách Điền Điền là như vậy, đã tò mò chuyện gì rồi thì quyết không buông tha. “Được được, tớ sợ cậu rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện” Dương Tư Noãn hiểu rõ tính cách của Điền Điền, nhưng mà cô có chuyện gì cũng vui vẻ nói cho Điền Điền nghe. Hai người vừa đi vừa nói, Dương Tư Noãn nói hết chuyện đã xảy ra cho Điền Điền biết. Dương Tư Noãn cười thần bí nói với Điền Điền “Cậu có biết kim cương vương lão ngũ trong miệng cậu là ai không ?” “Ai a ? Chúng ta có quen không ?” Vẻ mặt Điền Điền nghi hoặc. “Chính là người đàn ông chúng ta gặp tối hôm qua đó” “A, là anh ta, tớ đã nói mà, anh ta rất anh tuấn đẹp trai, oa oa, thật hạnh phúc quá đi” Điền Điền lại rơi vào tình trạng mê trai đẹp. Dương Tư Noãn liếc cô ấy một cái, sau đó nói một câu tổng kết “Cho nên mới nói vương lão ngũ làm gì, có tài kinh doanh thì được gì, tớ chỉ thấy anh ta là một người trăng hoa, mê gái thôi” Dương Tư Noãn nhớ tới những câu trêu tức cô của Mộ Minh Hiên, trong lòng cô rất tức giận, mặc dù là nói đùa cho vui nhưng cô cảm thấy vui đùa cũng không nên cười như vậy. “Cậu thì biết gì chứ ? Đồ đần. Có biết bao thiếu nữ xếp hàng muốn anh ta liếc mắt một cái không hả. Aiz, có cơ hội tốt thế mà có người để vuột mất” Điền Điền liếc mắt nhìn Dương Tư Noãn, nhưng trong lòng cô thì đang cười trộm, nha đầu kia quá cổ hủ rồi, người ta mới nói câu đầu tiên đã dọa nàng chạy như vậy rồi. Ha ha. “Hừ, tớ đần cũng được, không như người nào đó đã là hoa có chủ rồi mà còn ở đây khen người đàn ông khác, thế mà còn không biết xấu hổ” Trái lại Dương Tư Noãn lại cười Điền Điền. “Cậu giỏi thật, tớ đánh chết cậu này” Điền Điền nhấc tay giả bộ chuẩn bị đánh. Dương Tư Noãn chạy nhanh cầu xin tha thứ “Được rồi, được rồi, đừng ầm ỹ nữa, về nhanh đi thôi” *** Hai người trở lại công ty, quả nhiên bị La Bình mắng cho một trận, thiếu chút nữa là Điền Điền làm rùm beng lên với La Bình, may mà Dương Tư Noãn ngăn cản kịp thời. Nhưng mà đang lúc ba người đang tranh cãi thì đúng lúc boss lớn của công ty đi ngang qua, lên tiếng hỏi chuyện gì xảy ra, khi biết được hai cô làm năm nghìn phần điều tra trong một ngày, chẳng những không mắng hai cô, ngược lại còn khen ngợi hai cô hết lời. “Trưởng phòng Bình, nhân viên dưới tay cô thật không tồi, công ty cần những nhân viên chịu đựng được vất vả cực khổ như vậy, phải bồi dưỡng thật tốt vào” Boss lớn cười híp mắt nói với trưởng phòng Bình, sau đó lại xoay người nói với Dương Tư Noãn và Điền Điền “Ừ, làm rất tốt, công ty sẽ không bạc đãi hai cô” “Vâng, Lưu tổng” Dương Tư Noãn và Điền Điền bất ngờ được khen ngợi mà có chút kinh hãi. “Được rồi” Lưu tổng nhìn thoáng qua Dương Tư Noãn và Điền Điền, gật gật đầu rồi đi mất. Điền Điền cùng Dương Tư Noãn nhìn nhau cười. La Bình tức giận đến giận sôi lên “Tôi nói cho hai cô hay, đừng vội vàng đắc ý” Nói dứt lời thì dẫm giày cao gót cạch cạch, lắc mông rời đi. “Ha ha, hôm nay chúng ta có người che chở quá tốt, Lưu tổng khen ngợi chúng ta làm bà lão kia tức chết” Điền Điền vui vẻ hoa tay múa chân diễn đạt, lại còn học tư thế đi đường của La Bình. “Đừng cười nữa, khuôn mặt cười đã muốn căng ra lắm rồi” Tuy Dương Tư Noãn cũng vui vẻ nhưng lại không đến mức vui vẻ như Điền Điền. Bởi vì cô không muốn tranh dành gì với ai, cũng không muốn tranh của ai cái gì, hôm nay La Bình không chiếm được phần thắng thì nhất định thời gian làm việc sau này sẽ làm khó các cô. Aiz, không nên nghĩ nhiều như vậy nữa, trước làm tốt công việc của mình đã rồi nói sau.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.