Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 15: Cố ý làm khó dễ






“Aiz, Tư Noãn, tại sao tớ càng ngày càng thấy lão vu bà kia lại nhắm vào cậu nha” Điền Điền trừng một đôi mắt đẹp, có chút nghi ngờ cùng thảo luận vấn đề này với Dương Tư Noãn. “Cậu á, chỉ được nghĩ lung tung, làm gì có chứ ?” Dương Tư Noãn vừa vội vàng làm việc của mình, vừa trả lời Điền Điền. “Cậu đúng là đồ đầu óc thiếu gân, khó trách người khác luôn chèn ép cậu” Điền Điền thấy Dương Tư Noãn nhẫn nhục chịu đựng thì tức giận, nha đầu kia, từ nay về sau thời gian người ta chèn ép còn dài lắm ! “Hắc hắc, nghĩ nhiều quá thì nhanh già thôi, cậu không thấy tớ bây giờ chỉ giống như gái mười tám thôi à ?” Dương Tư Noãn ngẩng đầu lên, cố ý ra vẻ tự kỷ, khiến Điền Điền tức giận hận không thể bóp chết cô. “Nôn, không cần phải tâng bốc mình như vậy được không ?” Điền Điền quăng cho cô một cái liếc mắt, “Aiz, tớ và cậu nói thật với nhau nha, cậu thử nghĩ xem, lần trước bà lão gọi cậu đi làm phiếu điều tra, đó rõ ràng là chuyện vặt vãnh, bà ta còn nói cái gì mà ai ai cũng bận việc, còn nói cậu đi đưa hàng khắp nơi, còn trước kia nữa, bà ta nói hôm nay cậu mặc áo quần khó coi, làm ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, ngày sau thì nói trang điểm đậm quá, dù sao đi nữa bà ta cũng ở khắp nơi bới lông tìm vết, cậu không có cảm giác gì sao ?” “Không có cảm giác mà, nhưng mà tớ cho rằng như vậy rất tốt, thông qua tôi luyện nhiều thứ như vậy nên tớ cảm thấy tớ học được rất nhiều thứ nha, tớ nên cảm tạ trưởng phòng mới phải ?” Dương Tư Noãn nhìn Điền Điền, vẻ mặt rất chăm chú. “Được được, tớ thật sự bị cậu đánh bại. Nhưng mà tớ phải nhắc nhở cậu, cậu không cần phải thành thật quá mức” Điền Điền nhìn bộ dạng của Dương Tư Noãn, aiz, thật sự là trẻ con không dễ dạy. “Điền Điền, cô rất rảnh rỗi sao ?” Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Điền Điền, Điền Điền liền làm mặt quỷ với Dương Tư Noãn, không cần quay đầu lại thì cũng biết là ai rồi. “Không phải vậy thưa trưởng phòng, tôi đang cùng Tư Noãn thảo luận vài vấn đề về công việc thôi” Điền Điền quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua La Bình. “A, phải không ?” La bình kỳ quái nói. “Đúng vậy đó, nếu không trưởng phòng nghĩ tôi đang thảo luận vấn đề gì chứ ?” Điền Điền trả lời lại một cách mỉa mai. “Vậy hai cô cứ tiếp tục thảo luận, tôi đứng lại nghe một chút” Sắc mặt La Bình càng ngày càng khó coi. “Thật không phải, trưởng phòng à, chúng tôi vừa thảo luận xong rồi. Bây giờ tôi phải đi làm công việc khác đây” Điền Điền vươn tay lấy tài liệu trên bàn, tiêu sái đi về bàn làm việc của mình. “Cô….hừ” La Bình xoay người quăng ánh mắt về phía Dương Tư Noãn. “Dương Tư Noãn, công ty khai trương quầy chuyên doanh ở cửa hàng Lam Đảo, mà bên kia người làm không đủ, ngày mai cô đi qua đó phụ giúp đi” La Bình nói xong thì đứng đợi Dương Tư Noãn phản bác lại. “Dạ, trưởng phòng, tôi đã biết” Sắc mặt Dương Tư Noãn bình tĩnh nhìn La Bình, thực ra La Bình tưởng rằng Dương Tư Noãn sẽ cãi lại vài câu, dù sao đây cũng không phải công việc của cô ta, không ngờ Dương Tư Noãn lại bình tĩnh nhận lời như vậy. Vốn La Bình đã chuẩn bị một đống lời để nói thì nay không có cơ hội mở miệng, đành lạnh lùng nhìn Dương Tư Noãn một lúc rồi vung tay rời đi. “Này…” Dương Tư Noãn không tức giận nhưng làm cho Điền Điền lên cơn nóng nảy, liền từ trên ghế vọt dậy, chuẩn bị đi tìm La Bình lý luận. “Điền Điền” Dương Tư Noãn đi lên kéo lại Điền Điền “Điền Điền, cậu muốn làm gì vậy ?” “Tư Noãn, tại sao cậu lại giữ chặt tớ như vậy ?” Điền Điền tức giận lớn tiếng nói “Bà lão kia lại lộng quyền trên đầu cậu, thế mà cậu còn nhẫn được nữa à ?” “Điền Điền, cậu bình tĩnh một chút đi” Trong lòng Dương Tư Noãn nóng lên, cô biết rõ Điền Điền sợ cô chịu bất công mà tổn thương, “Cậu không thấy bà ta đứng chờ tớ nói một câu phản đối lại sao ? Như vậy đến lúc ký tiếp hợp đồng bà ta lại viện cớ. Hơn nữa, tớ thật sự cho rằng con người cần phải tôi luyện” Điền Điền nhìn Dương Tư Noãn kiên trì, không có biện pháp rồi, đành phải lắc đầu đi về bàn làm việc của mình. *** Sáng sớm Dương Tư Noãn đã đi đến cửa hàng Lam Đảo, đây là một cao ốc cao mười lăm tầng, tại sảnh lớn ở tầng một tập trung rất nhiều nhãn hiệu trong và ngoài nước, bao gồm trang sức, mỹ phẫm, trang phục, vân vân, thậm chí còn có nơi để thư giãn và nhà hàng, tầng cao nhất là tầng cho văn phòng làm việc. Tầng một tràn ngập hương thơm, trưng bày rất nhiều loại mỹ phẩm, tủ hàng của công ty Dương Tư Noãn nằm tại tầng một. Dương Tư Noãn đi một vòng xem hết tầng một, đầu liền lâm vào hôn mê, chính mình còn chưa bao giờ đi tới nơi này,lần sau nhất định hẹn Điền Điền tới đây dạo chơi, mua không nổi thì nhìn xem cũng đã mắt rồi. Nha đầu kia chứng kiến những xa xỉ phẩm này sợ là tròng mắt cũng rớt xuống luôn cho xem. Ha ha, nghĩ đến bộ dạng tham lam của Điền Điền, Dương Tư Noãn nhịn không được cười lên một tiếng. Dương Tư Noãn đi theo bản vẽ phân bố khu vực trong tầng một, nên biết quầy hàng của Octavia Land nằm bên trái lối vào thang máy, cho nên cô rất nhanh đã tìm được đến nơi. Cửa hàng Lam Đảo rất ưu ái Octaivia Land, một mình sở hữu một không gian rộng hơn bình thường, thoạt nhìn giống như một cửa hàng nhỏ chuyên doanh, cô thấy một phụ nữ mặc đồng phục của cửa hàng Lam đảo đứng ở cửa, giống như đang đợi ai đó, nhưng cô cũng không nhìn thấy một ai khác. “Chào cô, xin hỏi đây có phải là quầy chuyên doanh của Octavia Land không ?” Dương Tư Noãn lễ phép hỏi cô gái thoạt nhìn có thái độ không thân thiện cho lắm, thật ra cô gái này cũng không nhiều tuổi, so với Dương Tư Noãn thì cô gái này mới có hai mươi ba là cùng, nhưng khuôn mặt lại căng ra giống như có người thiếu tiền cô ta năm trăm vạn không bằng. Cô gái kia dùng ánh mắt không thân thiện thoáng đánh giá qua Dương Tư Noãn, hỏi “Cô chính là Dương Tư Noãn phải không ?” “Đúng vậy, xin hỏi cô là…?” Dương Tư Noãn gật gật đầu, khách khí hỏi thăm. “Tôi là người phụ trách Octavia Land tại cửa hàng Lam Đảo, Tôi gọi là Di Hồng, nhưng người khác đều gọi tôi là chị Hà” Di Hồng ngẩng cao đầu cao ngạo, giới thiệu sơ lược về mình. “Chào chị Hà ! Xin hỏi bây giờ tôi phải làm cái gì ?” “Ra đằng sau phòng làm việc thay quần áo lao động, sau đó đem tất cả sản phẩm lau chùi sạch sẽ bày ra giá” Di Hồng không khách khí giao nhiệm vụ cho Dương Tư Noãn. Nhưng lại càng không khách khí bổ sung một câu “Nhớ kỹ, nhất định phải sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, tại Lam Đảo, khách đến với chúng ta đều là người có tiền hết, biết không ?” Giờ phút này Di Hồng cũng cảm giác bộ dạng mình như là người có tiền. “Đã biết, chị Hà” Dương Tư Noãn đáp, nhưng cô nhìn chung quanh, tất cả sản phẩm lớn nhỏ trong cửa hàng nhỏ này cũng phải hơn mấy trăm, tất cả đều là thủy tinh trong suốt, nếu muốn một người lau chùi sáng bóng đến không còn hạt bụi thì thật không dễ dàng. “Chị Hà” Đột nhiên Dương Tư Noãn nghĩ đến một vấn đề “Xin hỏi những người khác trong cửa hàng đâu ?” “A, đúng rồi, quên nói cho cô biết rồi, bởi vì ngày mai khai trương cho nên những người khác phải ở nhà nghỉ ngơi một ngày thật tốt, nếu không ngày mai không có tinh thần đón khách” Di Hồng ra vẻ quan tâm cấp dưới, trên mặt căng cứng lại nở ra một nụ cười. “Nhưng trưởng phòng nói tôi chỉ đến hỗ trợ thôi, cũng không nói tôi đến đây làm việc một mình” “A, phải không ? Vậy cũng có thể trưởng phòng của cô không nói rõ ràng a ! Nếu không, bây giờ tôi gọi điện thoại cho trưởng phòng của cô, để cho trưởng phòng nói một tiếng với cô” Di Hồng cầm điện thoại, bộ dạng như muốn gọi điện thoại đi. “Thôi được rồi, để tôi làm” Dương Tư Noãn biết rõ có gọi điện thoại cho La Bình thì bản thân mình cũng không nhận được gì, coi như rèn luyện thân thể giảm béo đi. “Được rồi, vậy thì bắt đầu đi. Hôm nay còn có rất nhiều công việc cần làm” Di Hồng toan tính nói, chị ta nhìn Dương Tư Noãn, muốn nhìn ra trong mắt cô có ý định gì không, đáng tiếc, ánh mắt Dương Tư Noãn bình tĩnh không gợn sóng, thật là làm Di Hồng không chứng kiến được. Dương Tư Noãn nhàn nhạt liếc Di Hồng một cái, không nói một câu, trực tiếp đi vào phòng làm việc. Dương Tư Noãn thay quần áo, sau đó xách ra một thùng nước và một khăn lau, cũng không thèm liếc Di Hồng một cái, chỉ chuyên chú lau chùi. Mặc dù Dương Tư Noãn là con gái một trong nhà, nhưng từ nhỏ cô đã biết thương mẹ vất vả, cho nên công việc trong nhà đều phụ giúp mẹ làm, vì vậy công việc lau chùi sạch sẽ đám thủy tinh này không làm khó được cô. Dương Tư Noãn lau lau, không tự chủ được trong miệng ngâm nga một bài hát. Di Hồng ngồi một bên nhìn, lòng nghĩ thầm : nha đầu kia nhẫn rất tốt, nhưng mà không thể trách được cô, ai nhủ cô ta chọc giận La Bình, ai nhủ La Bình là gì của cô chứ ! Aiz, Di Hồng cúi đầu chơi điện thoại. Giữa trưa Dương Tư Noãn cũng không nghỉ ngơi, không biết thời gian trôi qua bao lâu thì Dương Tư Noãn đứng lên, đấm bóp eo có chút đau nhức, nhìn thành quả của mình thì rất hài lòng, nhưng mà không biết Di Hồng này còn làm khó gì cô nữa không ? “Chị Hà, lau xong rồi” Di Hồng đang gục đầu trên bàn ngủ, còn ngáy nữa, bị lời nói của Dương Tư Noãn đánh thức thì xoa nhẹ con mắt đang lim dim, đứng lên đi về phía giá bày hàng. Vốn thủy tinh đã trong suốt, nay được Dương Tư Noãn lau chùi đến sáng bóng, lại gặp ánh điện chiếu xuống làm khúc xạ ra ánh sáng màu. Di Hồng kiểm tra từng cái một, nghĩ sẽ bắt bẻ được gì đó, đáng tiếc Dương Tư Noãn đã làm cô ta thất vọng. Di Hồng nhìn thủy tinh, lại nhìn qua Dương Tư Noãn, thật nhìn không ra cô gái nhu nhược trước mắt này làm việc lại cẩn thận như vậy, làm cho người ta tìm không ra một lỗi sai gì cả. Tâm lý Di Hồng tự nhiên cũng có cảm tình với Dương Tư Noãn hơn, nhưng gì đã có lệnh, cô không thể không nghe, dù sao thì phần công tác này gì cô mới lấy được. Nhưng cô thật sự không nghĩ ra, tại sao người có loại tính cách hòa thuận này như Dương Tư Noãn lại đắc tội với gì đây ? “Được rồi, thủy tinh tạm thời cứ như vậy đi” Trong suy nghĩ của Di Hồng cho rằng thủy tinh sáng bóng sạch sẽ vô cùng, nhưng không vì vậy mà miệng sẽ nói ra một câu khích lệ Dương Tư Noãn. Di Hồng ngẩng đầu nhìn tấm biển cửa hiệu thật to trên kia, rồi nhìn qua Dương Tư Noãn, sau đó lấy ngón tay chỉ chỉ “Nhìn xem, trên tấm biển có chút bụi, nhanh đi lau đi, cái này thì không thể qua loa được”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.