Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 17: Cưỡng hiếp 2






Hai cô vội vàng điều chỉnh lại trạng thái nhìn về phía chiến trường, lập tức hai cái cằm của hai người rớt xuống mặt đất, bị người qua đường Giáp và người qua đường Ất đạp dưới chân mang đi, nhưng mà hai cô gái đang thất thần không phát hiện ra. Bàn tay của Dương Tư Noãn đang nằm trên mặt Mộ Minh Hiên. Dương Tư Noãn lại đánh Mộ Minh Hiên một bạt tai, một cái tát rất vang dội. Mộ Minh Hiên bị đau nên miệng buông lỏng, Dương Tư Noãn cực kỳ nhanh nhẹn nhảy lên từ trên người Mộ Minh Hiên, cúi đầu, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, lúc này cô hận không thể tìm được một cái động mà chui xuống. Hừ, tuy anh đã cứu tôi hai lần, tôi còn làm bẩn áo của anh, nhưng anh không thể vì vậy mà ăn hiếp tôi nha ! Nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy tủi thân, con mắt bị bịt kín một tầng sương mù, nhưng cô cố gắng khống chế được, không để cho nước mắt rơi xuống. Mộ Minh Hiên không nhanh không chậm đứng lên, lấy tay vuốt bên mặt bị đánh, trên mặt còn in mờ mờ dấu năm ngón tay. Mộ Minh Hiên cười như không cười nhìn Dương Tư Noãn, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng mà Dương Tư Noãn lại không phát hiện ra. Ta hôn em em lại không vui. Không phải có rất nhiều cô gái nằm mơ cũng muốn cùng ta phát sinh quan hệ đó sao ? Vì cái gì àm cô gái trước mắt này lại không như vậy, vì cái gì mà chính mình vừa nhìn thấy cô gái này luôn có cảm giác thân thiết khó hiểu, rất muốn gần gũi với cô ? Liễu Diễm Diễm phục hồi lại tinh thần, lúc này cô ta đã nhìn rõ Dương Tư Noãn là cái cô đã gặp lần trước ở khách sạn Hennessy, cô ta hung dữ trừng mắt liếc Dương Tư Noãn, đồng thời trong lòng lại vui sướng khi có người gặp họa. Hừ, cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ lại dám đánh tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên, đúng là ăn gam hùm tim báo rồi, không muốn sống nữa a. Anh ấy hôn cô là xem trọng cô, là phúc phận của cô, đúng là cái đồ không biết trời cao đất rộng, đợi lát nữa có chuyện tốt cho cô xem. Liễu Diễm Diễm đắc ý đến gần Mộ Minh Hiên, dính vào một bên người Mộ Minh Hiên, duyên dáng gọi to một tiếng “Minh Hiên” Lại cố ý nói “Không nên tức giận nha” Nhưng trong lòng thì đang chờ xem kịch vui. Mộ Minh Hiên rất tự nhiên đẩy Liễu Diễm Diễm ra, chậm rãi đi về phía Dương Tư Noãn. Di Hồng vốn là vâng lệnh gì La Bình làm khó xử Dương Tư Noãn, nhưng lúc này cũng lo lắng thay cho Dương Tư Noãn. Tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên muốn tùy tiện làm gì lại không thể được sao, không chỉ nói anh ta hôn cô, mà ngay cả anh ta muốn cô trên giường thì cô cũng không thể nói lại một chữ nha. Nhưng mà, khả năng cũng không có ai nói chữ không. Nghĩ đi, Mộ Minh Hiên là một trong mười kim cương vương lão ngũ của thế giới, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, là đối tượng lý tưởng trong lòng của biết bao nhiêu tiểu thư con nhà quan chức, thiên kim tiểu thư nhà giàu. Nếu chuyện này xảy ra trên bất kỳ một ngươi phụ nữ nào thì hẳn là cô đó sẽ mừng rỡ như điên. Thật nghĩ không ra vì sao cô bé này lại trái ngược, bộ dạng phải chịu ủy khuất vô cùng. Di Hồng lắc đầu thở dài, không nghĩ ra, chính cô tự cầu phúc cho mình đi. Dương Tư Noãn cúi đầu, đột nhiên cảm nhận được một sức ép mạnh mẽ đang đi tới phía cô, khiến lòng cô co rút lại một chút, nhưng đồng thời nhịn không được đứng thẳng lưng lên, kiên định ngẩng đầu nhìn về phía sức ép kia, bụng nghĩ thầm : chẳng lẽ còn sợ anh sao, không có thiên lý nha. Mộ Minh Hiên đứng trước mặt Dương Tư Noãn, bình tĩnh nhìn cô, Dương Tư Noãn phát hiện trong con mắt của Mộ Minh Hiên có ánh lên lửa giận. Tuy nhiên trong lòng Dương Tư Noãn nghĩ không cần phải sợ Mộ Minh Hiên, có thể anh ta thật sự đứng trước mặt cô, thế nên cô không khỏi lui về sau mấy bước, con mắt lại nhìn đi nơi khác, không ngờ động tác này lại chọc giận Mộ Minh Hiên. Mộ Minh Hiên chân dài bước một bước về trước, duỗi tay ra nâng cằm Dương Tư Noãn lên, bắt buộc Dương Tư Noãn phải nhìn mình. Chuyện gì xảy ra với cô gái này đây ? Cứu cô, chưa nói lời cảm ơn đã đành, lại còn đánh hắn, từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai dám đánh hắn, kể cả cha mẹ cũng chưa từng đánh một lần, thế mà cô gái trước mặt này lại dám, quá ghê tởm. Dương Tư Noãn muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Mộ Minh Hiên, bất đắc dĩ anh ta dùng lực quá lớn, căn bản Dương Tư Noãn không có cách nào giãy ra được, cô cảm thấy cằm đau nhức, người đàn ông này quá vô sỉ rồi, chẳng lẽ cứu cô là có thể vũ nhục cô sao ? Cô làm như vậy để phòng vệ không được sao ? Lại muốn đánh một cô gái à. “Thả tôi ra” Dương Tư Noãn lạnh lùng nói. “Hừ, thả cô ra ?” Mộ Minh Hiên cười lạnh, nhưng cũng không buông tay, tiếp tục cười lạnh nói “Thế nào ? Sợ sao ? Dũng cảm vừa rồi đi đâu hết rồi ?” “Thả tôi ra” Dương Tư Noãn lạnh lùng nói lại lần nữa, cuối cùng có phải là đàn ông không ? Cho rằng ức hiếp một cô gái là hay ho lắm sao ? “Muốn để tôi thả cô ? Tốt thôi, cô cầu xin tôi đi” Mộ Minh Hiên nghe giọng nói lạnh như băng của Dương Tư Noãn, làm lòng anh run lên. Vì sao cô lại không chịu cúi đầu, cúi đầu ở trước mặt anh khó khăn như vậy sao ? “Vô sỉ, lưu manh” Trong mắt Dương Tư Noãn đong đầy nước mắt. Mộ Minh Hiên nghe lời nói khó thở của Dương Tư Noãn, khiến tay lại tăng thêm sức mạnh, cái cô chết tiệt này, vì sao lại không thể chịu thua ? Lại vẫn chửi mình lưu manh, chẳng lẽ trong mắt cô mình thật sự tệ mạt như vậy sao ? Dương Tư Noãn cảm thấy cằm đau nhức hơn nữa, nhưng cô cố nhịn đau, dùng ánh mắt quật cường đầy khinh bỉ nhìn Mộ Minh Hiên. Mộ Minh Hiên phát hiện trong mắt Dương Tư Noãn là khinh bỉ, khiến anh nghĩ anh thật sự bị đánh bại. Đột nhiên Mộ Minh Hiên nghĩ không muốn dùng dằng cái gì đây nữa, nếu không bị tổn thương lại chính là bản thân mình. Anh thả tay ra, Dương Tư Noãn cảm thấy cằm được buông lỏng, nhưng đau đớn lại không giảm bớt. Mộ Minh Hiên nhìn thấy cái cằm của Dương Tư Noãn ửng đỏ, biết mình vừa rồi dùng sức quá nặng, không biết vì cái gì mà trong lòng lại đau xót, nhịn không được lại vươn tay về phía mặt Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn nhìn thấy Mộ Minh Hiên vươn tay ra, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại tiếc khi nãy không dùng nhiều sức sao, lại muốn đánh tôi nữa sao ? Được rồi, anh đánh đi, lần trước anh cứu tôi, lần này trả lại anh. Loại đàn ông này…Hừ. Dương Tư Noãn dùng ánh mắt chán ghét liếc Mộ Minh Hiên, sau đó nhắm mắt lại “Muốn đánh thì đánh đi” “A” Lúc bàn tay Mộ Minh Hiên sắp đến gần mặt Dương Tư Noãn thì nghe được một lời nói như vậy, không khỏi khẽ giật mình, đồng thời lại phát hiện trong mắt Dương Tư Noãn loé lên sự chán ghét sâu sắc, tay anh dừng giữa không trung, trong lòng cứng lại, cô lại cho rằng mình muốn đánh cô ấy, mình vốn muốn…aiz, coi như hết… Mộ Minh Hiên rút tay về, không nhìn Dương Tư Noãn nữa, xoay người bước nhanh về hướng thang máy. Liễu Diễm Diễm nhìn Dương Tư Noãn “Hừ” một tiếng, rồi uốn éo cái mông chạy theo Mộ Minh Hiên. Dương Tư Noãn nhắm mắt lại chờ bàn tay Mộ Minh Hiên rơi xuống. Nhưng cô phát hiện xung quanh rất yên tĩnh làm cho cô tò mò mở mắt. Trước mắt đã không thấy Mộ Minh Hiên, Liễu Diễm Diễm cũng không thấy đâu cả, chỉ có Di Hồng mặt không thay đổi đứng nhìn cô. “Được rồi, không cần cô ngẩn người, nhanh làm việc đi” Di Hồng lại khôi phục thái độ như trước, lại sai bảo Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn đưa tay sờ qua cái cằm của mình, ơ, thật là đau nhức. Thật là một người đàn ông khó hiểu. Dương Tư Noãn nâng cái thang dậy, dựng lại chắc chắn một lần nữa, cầm lấy khăn lau rồi leo lên thang, yên lặng làm việc của mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.