Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 22: Mỹ nhân kế






Khi người chủ trì đến bục giảng thì lập tức toàn hội trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. “Chào các bạn sinh viên. Tôi nghĩ trong lòng mọi người cũng đang kích động, chờ đợi giống như tôi. Chúng ta đều đang ở đây chờ đợi, chờ đợi một người, không, là chờ đợi một vị thần đến mới đúng. Tôi nghĩ mọi người đã không thể chờ đợi nhân vật chính của tối nay được nữa, tôi không nói nhiều nữa, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay chào mừng học giả tiếp thị quốc tế——-xin mời giáo sư Roch. Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm dậy, trong tiếng vỗ tay của mọi người, một người đàn ông khí chất nho nhã, khuôn mặt mỉm cười bước từng bước đi tự tin đến bục giảng, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn nữa, không chỉ có tiếng vỗ tay mà còn cả tiếng hoan hô nữa. Xem ra Roch đã thấy tình cảnh như ngày hôm nay rất nhiều rồi, khuôn mặt tỏa ra ấm áp nhìn một vòng quanh hội trường, sau đó giơ tay lên ý chỉ mọi người im lặng, mọi người thật vất vả mới đè nén cảm xúc kích động của mình xuống. “Chào mọi người, như lời người chủ trì đã nói, tôi chính là giáo sư Roch, nếu như mọi người đồng ý thì có thể gọi tôi là Roch” Giáo sư Roch nói một lời mở đầu thoải mái, kéo gần khoảng cách với mọi người ở đây. “Oa, giáo sư Roch so với trên ti vi hay báo chí còn đẹp trai hơn nữa, mà nhìn qua còn như rất trẻ tuổi, một chút cũng không giống người hơn bốn mươi tuổi” Dương Tư Noãn nhìn Roch đang nói êm tai trên bục giảng, hai mắt cô tỏa ra ánh sao, nhỏ giọng nói chuyện với Điền Điền. “Đúng vậy, đúng vậy” Điền Điền liếc trắng Dương Tư Noãn, tức giận nói “Nhanh lau miệng đi, nước miếng chảy xuống cả rồi” Dương Tư Noãn đưa tay quệt quệt miệng, cười ngây ngô nhìn Điền Điền, sau đó không để ý đến Điền Điền đang giễu cợt, tiếp tục tỏa sáng nhìn lên bục giảng. ~~~o0o~~~ Tại phòng khách quý ở trường đại học A, Trần Vũ Phàm và Mộ Minh Hiên đang nhìn Roch tọa đàm qua màn hình lớn, vì hai người không đến hội trường nghe trực tiếp. Mộ Minh Hiên là người chói mắt như vậy, cùng Roch xuất hiện ở chỗ đó, phỏng chừng sẽ có sự kiện đánh nhau nơi công cộng. Góc độ trong hội trường tốt vô cùng, Mộ Minh hiên nhìn vào màn hình là có thể nhìn trong hội trường không sót một ngóc ngách nào. “Đã hai năm không nghe Roch giảng bài rồi, thật sự là càng ngày càng đặc sắc” Mộ Minh Hiên tán dương cùng nói chuyện với Trần Vũ Phàm. “Đúng vậy, bội phục nhất là mỗi lần thầy giảng bài, cái gì cũng không cần mang theo” Trên mặt Trần Vũ Phàm biểu lộ vẻ bội phục. Mộ Minh Hiên nghiêm túc nhìn màn hình, cảm giác cảm thấy có chỗ nào đó khac thường, thế nhưng lại không biết nói khác thường ở chỗ nào. “Vũ Phàm, cậu có thấy trong hội trường khác thường không ?” Đột nhiên Mộ Minh Hiên hỏi Trần Vũ Phàm một vấn đề khiến anh ta giật mình. “A, có chỗ nào khác thường ? Có phải có người xấu muốn Roch bất lợi không ?” Trần Vũ Phàm khẩn trương từ trên ghế nhảy dựng lên, xem ra là muốn xông ra ngoài “Tớ lập tức đi nhìn xem thế nào” Mộ Minh Hiên vội vàng kéo Trần Vũ Phàm lại, ném cho anh ta một ánh mắt rõ ràng “Cái gì bất lợi chứ ? Bỏ đi, không nói với cậu, ngồi xuống đi” Trần Vũ Phàm đỏ mặt, không có ý tứ sờ sờ đầu, ngồi xuống tiếp tục xem. Đôi mắt Mộ Minh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, nhất định phải tìm ra nguyên nhân anh cảm thấy khác thường. Đột nhiên anh nhướn mày, thì ra là vì cô. Nhìn Dương Tư Noãn mặc đồ màu trắng mỉm cười, tựa như một thiên sứ lạc giữa chốn nhân gian. Anh sờ sờ má, tiếng vỗ tay thanh thúy vọng lại trong đầu Mộ Minh Hiên, làm cho lòng anh đột nhiên có chút bực bội. Mộ Minh Hiên móc hộp thuốc từ trong túi áo ngực ra, đưa cho Trần Vũ Phàm một điếu, còn chính mình lại tự đốt một điếu. Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh ngồi trên ghế hút thuốc, đôi mắt gắt gao nhìn vào màn hình. TrầnVũ Phàm phát hiện Mộ Minh Hiên có điểm khác thường kỳ quái, người này thật sự trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Anh dùng tay đẩy Mộ Minh Hiên “Này, ông anh, ông anh lại sượng mặt sai chỗ rồi” Đôi mắt Mộ Minh Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không thèm nhìn Trần Vũ Phàm. Trần Vũ Phàm cũng không ngại, cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, muốn nhìn ra gì đó. Dương Tư Noãn ngồi trong hội trường cũng vỗ vỗ tay theo mọi người, cũng kích động như mọi người, nhưng cảm giác có đôi mắt ai đang nhìn cô chằm chằm, làm cho cô không được tự nhiên. Cô xoay đầu nhìn nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì lạ cả. Cô lấy tay chọc chọc vào Điền Điền, nhỏ giọng nói “Điền Điền, tại sao tớ lại cảm giác có người nhìn tớ nha ?” Điền Điền cũng nhìn quanh hội trường, cũng nhỏ giọng nói “Đúng vậy, đúng vậy, có rất nhiều tên mê gái đang nhìn cậu nha, cậu thật đẹp nha” Nói xong còn vất cho cô một cái liếc mắt. Dương Tư Noãn nhếch miệng, không để ý tới Điền Điền, tiếp tục nghe. “….Cho nên, nếu muốn doanh thu tiêu thụ mạnh, có thể tổng kết lại vài vấn đề : thứ nhất là phải xác định thương hiệu, thứ hai là quảng cáo tuyên truyền thương hiệu đúng chỗ, vấn đề này lại có hai vấn đề nhỏ khác : đầu tiên là phải quảng cáo chuẩn xác, tiếp theo đưa lên một lượng lớn sản phẩm thì phải đảm bảo thương hiệu tiến được vào lòng người tiêu thụ. Thứ ba là…Cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn sinh viên, cảm ơn !” Giáo sư Roch nói lời cảm ơn với mọi người trong hội trường, tọa đàm kết thúc. Trải qua hai tiếng tọa đàm, giáo sư Roch liên tục bị những tiếng vỗ tay như sấm dậy cắt lời, mọi người muốn dùng nhiệt tình nói cho Roch biết bọn họ rất sùng bái Roch, bọn họ bị ông thuyết phục, không chỉ vì học vấn của ông, mà còn vì sự khiêm tốn của ông, hiền hòa của ông. Mọi hành động của ông đều nho nhã, đều có phong cách quý phái. Dương Tư Noãn hai má hồng hồng vì hưng phấn, hai tay vỗ đến đỏ ửng đau rát, Điền Điền ngồi bên cạnh khinh khỉnh vô số lần, Dương Tư Noãn xem như không thấy. Người chủ trì nhắc nhở mọi người nếu có vấn đề gì muốn gặp mặt chất vấn thì có thể xếp thành hàng, giáo sư Roch còn có thời gian hai mươi phút cho mọi người. Lập tức Dương Tư Noãn kéo Điền Điền gia nhập vào đội quân xếp hàng, nhìn xem hàng dài phía trước làm Dương Tư Noãn uể oải vô cùng. Chỉ có thời gian hai mươi phút, chờ đến lượt cô thì giáo sư Roch đã rời đi rồi. Dương Tư Noãn vẻ mặt đau khổ nhìn Điền Điền nói “Điền Điền, xem ra nguyện vọng của tớ có khả năng bị hớ rồi” Điền Điền cũng nhìn về phía trước, rồi nhìn lại bộ dạng tiểu bạch tỏ đáng thương của Dương Tư Noãn thì trong lòng thở dài. NND, tại sao mệnh tôi lại khổ như vậy chứ, sau đó lắc đầu thở dài. Điền Điền một tay lôi kéo Dương Tư Noãn, bắt đầu phát huy phong cách người đẹp chanh chua chen lên phía trước. “Này, hai cô làm gì vậy ?” Một cô gái hình như là sinh viên bị chen chúc nên bất mãn tức giận nói. Mắt phượng Điền Điền hung dữ trừng lên, cô gái nhỏ đáng thương kia sợ tới mức ngậm miệng, trong lòng lại nghĩ thầm an ủi mình : cái đồ cọp mẹ, tôi là người làm bên công tác văn hóa, không chấp nhặt với cô. “Điền Điền, như vậy có tốt không ?” Dương Tư Noãn da mặt mỏng nên có chút chột dạ nhỏ giọng nói. “Tốt lắm, chúng ta cứ chầm chậm chờ xem giáo sư Roch rời đi như thế nào cũng được ?” Điền Điền quăng cho Dương Tư Noãn một ánh khinh bỉ, cô thật sự bị nha đầu này đánh bại. Dương Tư Noãn không nói nữa, đành phải cúi đầu đi sau theo Điền Điền. Trong lòng lại nghĩ thầm : tôi không biết cô ấy đâu, mọi người đừng nhìn tôi a. Vì Điền Điền gặp mấy người trẻ tuổi thì tỏ ra hung ác, gặp người lớn thì dùng mỹ nhân kế, dưới sự nỗ lực của cô mà hai người đã vượt qua trở ngại, lúc này đang đứng trước mặt giáo sư Roch.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.