Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 23: Ghen tuông nồng đậm






Dương Tư Noãn giống như đang nằm mơ, không ngờ tới một ngày có thể tiếp xúc với thần tượng trong khoảng cách gần như vậy. Cảm giác này không chân thực tí nào, bởi vì cảm giác không chân thực cho nên cô không giám nói lời nào, sợ lời vừa nói ra sẽ làm giấc mơ này tan biến. Cho nên cô chỉ biết ngơ ngác dùng đôi mắt đẹp nhìn Roch. Điền Điền đứng một bên thì nóng nảy, người ở sau thì hối thúc. Nha đầu này, làm gì vậy chứ ? Vẻ mặt thì như người mê trai, thật sự là mất mặt chết mất, xem ra nên tìm bạn trai cho nó thôi. Điền Điền đẩy Dương Tư Noãn “Nhanh lên, cậu muốn người ta ký tên đó, ngu ngốc” “Á” Dương Tư Noãn cũng kịp phản ứng, đây không phải mơ, đây là thật, vốn mặt đã hồng nay còn đỏ hơn nữa, giống như vừa uống qua rượu, đỏ đến say lòng người. “Bạn sinh viên này có vấn đề gì cần tôi giải đáp thì cứ hỏi tự nhiên ?” Lúc Dương Tư Noãn chuẩn bị mở miệng nói thì giọng nói ôn hoà của Roch đã vang bên tai cô. Thật ra Roch cũng ngượng ngùng khi bị Dương Tư Noãn nhìn chằm chằm, dù ông đã duyệt qua vô số cô gái, nhưng ông cũng bị ánh mắt thanh khiết của Dương Tư Noãn làm cho giật mình. Ông đã gặp qua người có ánh mắt tràn ngập ý niệm tình dục, có ánh mắt chán ghét, có ánh mắt yêu mộ, có ánh mắt quyến rũ…nhưng ánh mắt của Dương Tư Noãn thanh tịnh như nước hồ có thể thấy đáy, nhìn vào rồi thì không nỡ rời đi, sau đó vô tình bị rơi vào trong đó. Nhưng dù sao Roch cũng đã trải qua sóng to gió lớn, một người với kinh nghiệm sống phong phú, cho nên lúc mình sắp trầm luân trong ánh mắt đó thì đã biết kịp thời thoát ra. “Roch…giáo sư Roch, ngài khoẻ chứ ? Em gọi là Dương Tư Noãn” Mặt Dương Tư Noãn đỏ ửng, nói chuyện thì cà lăm, hai tay vội vàng nâng lên cuốn sách đã chuẩn bị “Xin ngài ký tên giúp em” Roch nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách, nhìn lướt qua thấy đây là sách của mình nhưng cũng không kích động gì nhiều, trên mặt vẫn là vẻ hiền hoà vốn có. Ông xoạt xoạt ký tên mình lên sách, sau đó nhẹ nhàng đưa trả sách cho Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn hai tay nhận lấy cuốn sách, nhìn nhìn rồi mừng rỡ như điên, cười ngọt ngào với Roch “Cảm ơn, cảm ơn giáo sư Roch” Roch lễ phép gật đầu nhẹ, ý bảo người kế tiếp. Tuy nhiên Dương Tư Noãn không muốn rời đi như vậy, nhưng không có lý do gì mà không đi, đành phải kéo Điền Điền chuẩn bị rời đi. “Giáo sư Roch, thật ra cô ấy muốn hỏi ngài đã kết hôn hay chưa ?” Lúc Dương Tư Noãn chuẩn bị rời đi thì giọng nói Điền Điền như sấm nổ vang lên bên tai Dương Tư Noãn, đồng thời ngón tay mềm mại không xương của Điền Điền chỉ vào người Dương Tư Noãn. Giọng nói như sét đánh này làm Dương Tư Noãn chóng mặt, nửa mặt cô đen thui, còn mặt biến thành màu gan heo rồi. Cô không dám nhìn Roch, cũng không dám nhìn phản ứng của những người khác, lập tức lôi Điền Điền chạy ra cửa, không biết trong miệng nha đầu này còn nói ra câu gì hù chết người ta nữa không ? Sau lưng cô vang lên tiếng cười “Ha ha” của Roch và những người khác. Điền Điền, nếu như tớ không giết cậu thì Dương Tư Noãn tớ sống uổng phí hai mươi lăm năm rồi. Hôm nay thật sự dọa người rồi, hơn nữa còn trước mặt thần tượng mình sùng bái, khinh bỉ chính mình quá. Aiz…xông về trước….chạy nhanh rời khỏi đây thôi. Mộ Minh Hiên vẫn một mực nhìn hội trường qua màn hình, khi anh chứng kiến Dương Tư Noãn và Điền Điền chen về phía trước, một lòng muốn tiếp cận Roch, ngay khi đứng trước mặt Roch thì khuôn mặt cô si ngốc, làm cho lòng anh cười lạnh một tiếng, hừ, tôi còn tưởng rằng cô là một cô gái ngây thơ, không ngờ cũng là một phụ nữ trong ngoài không giống nhau. Thì ra cô yêu mến đàn ông có tiền lớn tuổi, hừ. Trong màn hình, Dương Tư Noãn đang cười ngọt ngào với Roch, trong lòng anh lại thầm mắng một tiếng : Phụ nữ chết tiệt, muốn cùng Roch thân mật sao ? Cô cho rằng cô cười rất dễ nhìn sao ? Khó coi chết đi được. Trong lòng Mộ Minh Hiên đang nghĩ Dương Tư Noãn cười khó coi, nhưng thật ra con mắt anh không rời khỏi Dương Tư Noãn, thậm chí cũng bị nụ cười của Dương Tư Noãn mê hoặc. Lúc này người ta mới cười một chút thôi mà anh đã rơi vào tay giặc rồi, nhưng mà bản thân Mộ Minh Hiên không biết mà thôi. “Hừ, bây giờ Roch càng ngày càng có duyên với phụ nữ” Mộ Minh Hiên nhìn thái độ Dương Tư Noãn đối với Roch cũng làm anh khó chịu tới cực điểm, nhớ tới một cái tát kia liền oán hận nói “Hơn nữa khẩu vị cũng thay đổi, từ khi nào thì có hứng thú với một người không có phẩm chất như vậy ?” “Ách” Trần Vũ Phàm đứng một bên có chút phản ứng ngu ngu, sao trong lời nói của người này lại có chút lạ lạ, đúng, là cảm giác ê ẩm, không giống với khi bình thường. Anh ta nhìn trên màn hình thấy Dương Tư Noãn đang nói chuyện với Roch, sau đó lại nhìn thái độ trên mặt Mộ Minh Hiên, nghĩ thầm : không phải người này có ý tứ gì với cô bé đó chứ, hình như ăn giấm rồi. Có chuyện hay, ha ha. “Ừ, càng ngày Roch càng có phẩm chất” Trần Vũ Phàm cố ý chọc giận Mộ Minh Hiên. “Cậu nói xem, cô bé đó thật rất giống tiên không, rất tươi mát thoát tục” Trần Vũ Phàm lại bổ sung thêm, nhưng mà dưới đáy lòng lại khen ngợi : cô bé này có ánh mắt trong suốt, giống như tiên rơi xuống trần. “Tiên à ? Hừ” Mộ Minh Hiên hừ lạnh một tiếng, lời nói khen ngợi của Trần Vũ Phàm làm cho anh có cảm giác khó lọt tai. “Như thế nào ?” Trần Vũ Phàm nhíu mày, nghiêng mắt nhìn Mộ Minh Hiên, người này hôm nay thật sự có vấn đề, hắn cảm giác được Mộ Minh Hiên có quan hệ gì đó với cô bé áo trắng kia, một nụ cười tà nổi lên trên mặt Trần Vũ Phàm. “Nhưng mà cũng lạ, người như cậu luôn có mấy cô gợi cảm vây quanh, làm sao lại cảm thấy hứng thú với loại bé con thanh thuần như vậy ?” Trần Vũ Phàm thoải mái nhìn Mộ Minh Hiên nói, đồng thời chú ý đến biến hoá trên mặt Mộ Minh Hiên “Nhưng mà, loại này lại hợp khẩu vị của tớ. Ha ha, thiếu một đối thủ cạnh tranh như cậu thì kết quả khả quan hơn. Ừ, tớ nghĩ nên đi tán tỉnh thế nào cho tốt đây ?” Trên mặt Trần Vũ Phàm vừa mê đắm vừa nói, thật sự rất ra vẻ trầm tư, thật ra trong lòng đã cười đến biến dạng rồi. Cô bé này rất tuyệt, nếu như trong lòng hắn không có cô ấy thì khả năng sẽ câu cô bé đó rồi. Nghĩ đến cô ấy thì trong lòng lại khổ sở. “Cô gái này không cho cậu động vào. Nếu không…Hừ” Mộ Minh Hiên bá đạo nói. “Này, cậu nói không có đạo lý gì hết nha, cậu không thích thì chẳng lẽ không cho tớ đụng vào sao ?” Trên mặt Trần Vũ Phàm biểu lộ mười phần bất mãn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.