Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 25: Gặp lại cố nhân






“Ừ, là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông tuấn tú lạnh lùng” Điền Điền khẳng định nói. “Vậy cậu có biết hắn hay không ?” Bình thường nói đến người quen của Dương Tư Noãn thì khả năng quen biết của Điền Điền là 0,99%. “Hình như có chút quen mắt, nhưng vào tình huống lúc đó thì tớ nào có cẩn thận xem kỹ chứ” Điền Điền tức giận nói, sau đó lại liếc trắng Dương Tư Noãn “Cậu nghĩ rằng tớ và cậu giống nhau sao ? Mê trai giống cậu sao ? Con mắt cứ nhìn vào người ta không tha, đến cả đàn ông cũng phải ngượng ngùng. Hừ hừ, thật đúng là nhìn không ra đó” “Cậu nói bậy bạ gì đó ? Có phải lại ngứa da rồi không ?” Dương Tư Noãn lại đỏ mặt. “Nhưng mà tớ cho cậu biết một bí mật nha, người bình thường tớ sẽ không nói cho biết đâu” Đột nhiên Điền Điền nhích tới gần Dương Tư Noãn, ra vẻ thần bí nói “Thật ra đàn ông rất yêu thích những cô gái cởi mở can đảm đó” “Giống như cậu vậy á ?” Dương Tư Noãn hỏi ngược lại Điền Điền, nha đầu kia lại bắt nạt cô, hừ hừ. “Xùy, nha đầu chết tiệt kia” Điền Điền tức chết rồi, chân đá lên tảng đá “Lời tớ nói cậu phải nhớ kỹ, đó là lời vàng lời ngọc đó biết không ? Cậu đã lớn như vậy rồi mà không khác gì một cô bé mới lớn, bao giờ mới trưởng thành đây ?” “Dạ, bà cô” Thật đúng là, không nói thì thôi chứ mở miệng nói ra thì bộ dạng không khác gì một bà cô đang răn dạy người khác. “Cậu nói cái gì ?” Hai hàm răng của Điền Điền va vào nhau vang lên cạc cạc, bộ dạng như muốn ăn thịt người lao về Dương Tư Noãn, hai người làm ầm ỹ cả một góc đường. Đang đùa giỡn thế này nên Dương Tư Noãn đã quên chuyện mình để bụng nãy giờ rồi. “Tư Noãn, là em sao ?” Lúc hai người đang đùa giỡn thì một tiếng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, giọng nói có chút quen tai. Hai người dừng lại không đùa nhau nữa, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói kia. “Vương Kiến Khôn ?” Dương Tư Noãn và Điền Điền đồng thanh kêu lên, nhưng mà sắc mặt Điền Điền có chút xấu hổ. “Đúng là hai em rồi !” Giọng nói của Vương Kiến Khôn rất vui mừng. Tuy nhiên trong miệng nói là hai em nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt Dương Tư Noãn nhiều hơn. “Tại sao anh lại ở đây ?” Dương Tư Noãn thắc mắc hỏi anh ta, không phải anh ta nên ở Nghi Thành sao ? “A, anh cũng đến buổi tọa đàm của giáo sư Roch” Vương Kiến Khôn có chút kích động nói “Vừa rồi ở trong hội trường anh nhìn thấy hai em ở xa, nhưng cũng không rõ lắm, hơn nữa lại có rất nhiều người nên chen lên cũng không được. Cuối cùng thấy hai em chạy ra khỏi hội trường nên anh cũng chạy theo, thật vất vả mới đuổi theo đến đây” Vương Kiến Khôn mặt đỏ hồng, quả nhiên là biểu hiện vừa mới trải qua vận động. Nét mặt Dương Tư Noãn không khỏi ửng hồng, nói như vậy thì bộ dạng mất mặt của cô đã bị Vương Kiến Khôn nhìn thấy rồi, lập tức cô lại nghiêng mắt hung hăng trừng liếc Điền Điền. Điền Điền bĩu môi, giả vờ như không biết. “Thật sự là rất khéo, lúc Dương Tư Noãn đang nghe tọa đàm thì cảm giác có ánh mắt quái dị nhìn nó, thì ra là anh nha” Điền Điền biểu hiện thái độ biết rõ, sau đó lại dùng ngón tay chỉ vào hai người là Dương Tư Noãn và Vương Kiến Khôn “Hai người đúng là có điểm gì đó chung chung ? A, đúng rồi, là tâm linh tương thông” Sau khi nói xong thì tặc tặc cười. Dương Tư Noãn nghe xong thì thiếu chút nữa ngất đi, người này là cái loại gì đây, cái miệng không biết che lại gì cả, tại sao cô lại có người bạn như vậy chứ, đúng là bi kịch a. “Điền Điền, chớ nói nhảm” Dương Tư Noãn hung hăng liếc Điền Điền, sau đó nói với Vương Kiến Khôn “Anh đừng nghe nó nói bậy bạ, nha đầu này vừa thấy anh là sẽ nói năng lộn xộn liền” Hừ, gậy ông đập lưng ông. Lúc Điền Điền đang muốn phát tác thì đúng lúc điện thoại vang lên, Dương Tư Noãn liền nhướn mày cười với cô. Điền Điền cũng nhướn mắt, lấy điện thoại ra nghe, lập tức giọng nói trở nên rất dịu dàng “Lưu Húc à….được….ừ, được, em lập tức tới ngay” Nói xong thì tắt máy, sau đó nhìn nhìn kiểu xin lỗi với Vương Kiến Khôn “Kiến Khôn, thật ngại quá, em có chút việc phải đi gấp, em đi trước, lần sau có rảnh sẽ liên lạc lại sau” “Không sao, Điền Điền, em cứ đi trước đi” Vương Kiến Khôn nhìn Điền Điền cười cười, rồi nói tiếp “Cũng đúng lúc anh có việc muốn nói với Tư Noãn” Dương Tư Noãn vốn muốn cùng đi với Điền Điền, nhưng Vương Kiến Khôn lại nói như vậy, cho nên lời muốn nói cũng không ra khỏi miệng được rồi, đành phải dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về Điền Điền. “Được rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện, em đi trước. À quên, Tư Noãn, lúc về nhớ gọi điện thoại cho tớ nghe” Điền Điền vờ như không phát hiện ám hiệu của Dương Tư Noãn, lập tức bước đi thẳng. Hừ, cho chết, ai bảo cậu vừa rồi chơi lại tớ, hắc hắc. Dương Tư Noãn thầm mắng một tiếng : nha đầu thối tha. Tuy trong lòng Dương Tư Noãn rất cảm kích Vương Kiến Khôn, nhưng vì anh ta có quan hệ với Tô Minh Tuấn, nên cô không muốn tiếp tục có liên lạc với anh ta, vừa nhìn thấy Vương Kiến Khôn, cô sẽ không tự chủ mà nghĩ đến Tô Minh Tuấn, cảm giác không thoải mái tí nào. Nhưng bây giờ đã gặp mặt, lại không thể không để ý đến người ta. Điền Điền chết tiệt, thật sự là đã đạt đến trình độ nào đó rồi. “Đúng rồi, Kiến Khôn, anh nói tìm em có việc, là chuyện gì vậy ?” Dương Tư Noãn nghĩ thầm muốn rời đi chỗ này nhanh nhanh. Vương Kiến Khôn có ý bảo vừa đi vừa nói chuyện “Cũng không có chuyện gì cả” Giọng nói dừng lại một chút rồi nói tiếp “Tư Noãn, gần đây em thế nào ?” “Ừ, em rất khỏe nha” Dương Tư Noãn nghe xong lời thăm hỏi ân cần của anh ta thì trong lòng vẫn có chút ấm áp. Vương Kiến Khôn nhìn thoáng qua Dương Tư Noãn, sau đó lại sâu kín nói “A, vậy là tốt rồi. Em biết không, anh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho em nhưng em đều không trả lời, sau này mới biết là em đã đổi số rồi” Nói xong thì cười khổ một cái, chẳng lẽ vì Tô Minh Tuấn mà cũng hận lây sang anh sao ? Đây chính là chuyện anh không muốn nhất. “A, thật ngại quá” Dương Tư Noãn có chút xấu hổ, sau đó là nói dối “Sim cũ không cẩn thận rơi vào nước rồi, không thể dùng lại được nữa, đành phải thay một sim mới, cho nên tất cả số điện thoại đều mất hết, không thể liên lạc được với anh cũng đúng thôi” Sau khi nói xong thì lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, NND, thì ra nói dối cũng không dễ dàng nha. Aiz, mà mình nói ra cũng được đấy thôi, hơn nữa đây là là lời nói dối có thiện ý nha. Hì hì, Dương Tư Noãn cổ vũ cho bản thân mình một chút. Vương Kiến Khôn nghe cô nói như vậy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, cũng không muốn phản bác lại lời cô, chỉ nhàn nhạt đáp trả “A, ra là vậy” “Ừ, đúng vậy a, thật là xui xẻo” Dương Tư Noãn tiếp tục giả ngốc, nhưng mà ngược lại mặt lại đỏ, thật vất vả mới nói dối được, xem ra người khác không tin tưởng được rồi, cũng may là trời buổi tối, không có ánh sáng, cho nên Vương Kiến Khôn không nhìn rõ sắc mặt cô, nếu không càng khó nói chuyện. “Đúng rồi, anh đến thành phố A khi nào vậy ?” Dương Tư Noãn tranh thủ thời gian chuyển qua đề tài khác. “Ha ha” Vương Kiến Khôn cười khẽ một tiếng nói “Thật ra anh đã đến thành phố A được nửa tháng rồi, anh từng đến công ty tìm em, nhưng mà lại không có em ở đó, anh để lại số điện thoại cho đồng nghiệp của em, để em gọi lại cho anh, kết quả là…hắc hắc” Anh cười khổ một tiếng tiếp tục nói “Sau này công việc tương đối nhiều nên không có thời gian đi tìm em nữa, không ngờ hôm nay lại được gặp em ở đây” Nói xong lại thâm sâu nhìn thoáng qua Dương Tư Noãn, trong ánh mắt khác thường là tâm tình bắt đầu khởi động. Dương Tư Noãn đổ mồ hôi hột, đột nhiên nhớ tới ngày đó Điền Điền có đưa một tờ giấy nhỏ cho cô, thì ra là số điện thoại của Vương Kiến Khôn. Nhưng mà cũng không thể trách cô được, là do anh ta không ghi tên ra đó chứ. Nhưng là nếu anh ta có ghi tên ra thì mày sẽ gọi điện sao ? Hắc hắc, khẳng định là sẽ không rồi, aiz, coi như xong, không nghĩ nhiều như vậy làm chi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.