Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 33: Cảm giác hạnh phúc






“Hừ !” Căn bản Điền Điền không quan tâm ánh mắt của Dương Tư Noãn, vội vàng trở lại chuyện chính “Nhanh nói cho tớ biết rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì đi ? Không phải cậu ở cùng với Vương Kiến Khôn à ? Làm sao lại bị người ta bắt cóc ? Rốt cuộc là làm gì hả ? Vì sao lại thả cậu trở về ? Còn có anh ta có làm gì cậu không đó Đối mặt với một loạt câu hỏi của Điền Điền, Dương Tư Noãn xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ lắc đầu, thật ra đến bây giờ cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa là, vì sao cái tên biến thái kia lại bắt cóc cô đi. “Hừ, còn nói nữa à, đều tại cậu” Đột nhiên Dương Tư Noãn trừng mắt hướng Điền Điền. “Trách tớ á ? Có ý gì chứ ?” Thiếu chút nữa trong ánh mắt Điền Điền toát lên hai ngọn lửa nhỏ. Sáng sớm mình không ngủ được, có ý tốt đến xem nó, kết quả lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. “Có ý gì hở ?” Dương Tư Noãn liếc trắng Điền Điền “Cậu nghĩ đi, nếu như đêm qua cậu không bỏ tớ lại với Vương Kiến Khôn thì làm sao tớ lại xảy ra chuyện được chứ ?” “Này, cậu muốn làm rõ phải không, là Vương Kiến Khôn nói đúng lúc có chuyện muốn nói với cậu nhé, tớ sao không biết xấu hổ mang cậu đi chứ” Mắt hạnh Điền Điền trừng trừng. Dương Tư Noãn chun mũi ngồi nghe, cố nói tiếp “Oa, sao lại có hương vị ê ẩm ở đây ha ? Bình dấm chua nhà ai không đậy kín nắp nha” Nói xong còn cố ý dùng ánh mắt liếc trên người Điền Điền. Trên mặt Điền Điền hiện lên vẻ xấu hổ “Đi chết đi, nói mò cái gì ?” “Aiz, Điền Điền” Dương Tư Noãn đột nhiên dán sát vào người Điền Điền, nhỏ giọng nói “Cậu nói thật cho tớ biết đi, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu có còn thầm mến người ta nữa không đó ? Cậu cũng không nên quên, bây giờ cậu đã là hoa có chủ rồi, cũng không nên làm chuyện gì có lỗi với Lưu Húc ơ” “Cậu muốn chạy đến đâu ?” Điền Điền đỏ mặt lên, lập tức thành thật nói với Dương Tư Noãn “Thật ra, đêm qua mới vừa thấy anh ấy tớ có chút xấu hổ, thậm chí có một chút kích động, nhưng mà, trong lòng lại rất nhanh đã trấn tĩnh. Đến bây giờ tớ mới biết rõ, trước kia tớ đối với anh ấy là….cảm giác ưa thích mông lung, không phải là tình yêu “ Điền Điền thoáng dừng lại rồi nói thêm “Cậu có biết lúc tớ nhìn thấy Vương Kiến Khôn thì nhớ đến ai không ?” Dương Tư Noãn có chút ngu ngơ lắc đầu, bình thường thấy một Điền Điền ưa thích náo nhiệt, bây giờ thấy một Điền Điền vẻ mặt nghiêm túc cũng làm cho cô có chút rung động, oa, làm bạn thân cùng cô nhiều năm như vậy mà bây giờ cô mới biết được nha đầu chết tiệt kia cũng có một mặt cảm tính như vậy. “Tớ nghĩ đến Lưu Húc” Điền Điền không chút ra vẻ nói. Khi nói đến Lưu Húc, trên mặt cô lại loé ra ánh sáng hạnh phúc “Mà sau khi tớ nghĩ đến anh ấy thì anh ấy lại gọi điện thoại tới, một giây đó, tớ thật sự cảm thấy cái gì gọi là tâm linh tương thông. Khi tớ cần anh ấy bên cạnh, dĩ nhiên anh ấy cũng ở bên cạnh tớ, loại cảm giác này….thật sự, thật sự rất hạnh phúc” Dương Tư Noãn nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Điền Điền thì trong lòng cũng vui vẻ thay cho nó. Nhớ năm đó, cô và Điền Điền học năm nhất, Tô Minh Tuấn và Vương Kiến Khôn học năm tư, vì cô và Tô Minh Tuấn có quan hệ nên bốn người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau. Qua một thời gian thì Điền Điền lại thầm mến con người trầm tĩnh Vương Kiến Khôn. Theo lý mà nói, có người đẹp Điền Điền thầm mến như vậy, Vương Kiến Khôn nên vui mừng mới đúng, tuy tính cách Điền Điền có chút nóng nảy, nhưng các mặt khác đều xuất sắc, xinh đẹp còn đa tài đa nghệ, khiêu vũ giỏi, còn biết đánh đàn…Nhưng kỳ quái là sáng tối chạm mặt cô hay cả hai người, Vương Kiến Khôn cũng không tỏ thái độ gì, cho đến khi anh ta và Tô Minh Tuấn tốt nghiệp. Vì thế, tinh thần Điền Điền buồn bực sa sút, cho đến khi kỳ nghỉ cô về nhà, quen biết Lưu Húc cũng học tại đại học A, Điền Điền mới thoát khỏi nỗi buồn chuyện cũ mà đi tiếp. Nhưng dù sao Vương Kiến Khôn cũng là đối tượng mối tình đầu của Điền Điền, bình thường con gái với mối tình đầu là khó quên nhất. Ngày hôm qua nhìn thấy thái độ của Điền Điền khi gặp Vương Kiến Khôn, Dương Tư Noãn còn tưởng rằng Điền Điền còn chưa quên tình cũ, bây giờ nghe Điền Điền tâm sự, khiến lòng cô thật sự vui vẻ. Cuối cùng nó cũng bước ra được, tìm được hạnh phúc của mình, cô chúc phúc cho hai người. Mà bản thân mình thì sao đây, aiz… Trong lúc vô tình Điền Điền thoáng nhìn qua thấy thần sắc cô đơn của Dương Tư Noãn, làm lòng cô đau xót, đều do chính mình, lại để cho nó nhớ lại chuyện không vui vẻ gì. “Tư Noãn, nhất định cậu sẽ tìm được một người đàn ông ưu tú hơn rất nhiều, nhất định cậu sẽ hạnh phúc hơn tớ, ngọt ngào hơn tớ” Điền Điền chân thành hy vọng Dương Tư Noãn sớm tìm được một nửa tình yêu của mình. Điền Điền còn nói “Thật ra, có đôi khi hạnh phúc ngay bên cạnh mình, có khi nào cậu không phát hiện ra không ?” “Cảm ơn lời mong ước tốt đẹp của cậu, nhất định tớ sẽ mở to mắt nhìn bên cạnh tớ xem có thể phát hiện ra một đống cứt trâu hay không ? Ha ha” Dương Tư Noãn tự giễu cười. “Cứt trâu ? Lộn xộn gì nữa đó ?” Điền Điền liếc trắng Dương Tư Noãn, nha đầu kia bề ngoài tuy nhu nhược nhưng thật ra nội tâm lại rất kiên cường. Dương Tư Noãn cười nói “Tớ là hoa nhài, đương nhiên muốn cắm trên bãi cứt trâu rồi, ha ha” “Cậu tự sướng đấy à ? Hoa nhài nữa chớ, có mà cỏ đuôi chó á ! Được rồi, được rồi, nói lại chuyện chính thôi, tớ vừa hỏi cậu chuyện, cậu vẫn chưa trả lời, may thì bị cậu quỵt rồi” Điền Điền nhướng mắt, biết là thiệt thòi đó nhưng khi tỉnh ngộ lại thì nhớ tới mục đích hôm nay mình đến đây. Trong lòng Dương Tư Noãn khẽ thở dài một tiếng, có chuyện mà nói như thế nào đây trời ? Cô xuống giường nhẹ mở cửa phòng ra nhìn nhìn phòng khách, trong nhà im ắng, xem ra ba ba đã đến siêu thị rồi, còn mẹ chắc đi mua thức ăn, cô nhẹ nhàng thở ra một cái, đóng cửa lại, sau đó bò lên giường lần nữa. Điền Điền kỳ quái nhìn hành động của Dương Tư Noãn, giống như đang cách mạng dưới lòng đất ấy. Dương Tư Noãn chồm lên người Điền Điền cười cười nói “Có mấy lời tớ không muốn bị ba mẹ nghe thấy” Dương Tư Noãn đem chuyện nói đại khái cho Điền Điền nghe, chỉ có điều nội dung cải biến đi một ít, cô nói Mộ Minh Hiên bắt cô đi là do lần trước cô đánh anh ta một bạt tai, đồng thời cũng tóm tắt một ít hình ảnh trẻ nhỏ không nên xem, cô cũng không muốn để Điền Điền chê cười, kể cả chuyện Mộ Minh Hiên nói cô báo đáp ân nghĩa cũng tóm tắt luôn, chắc là chuyện những kẻ có tiền rảnh rỗi thích làm nên cô sẽ không cho là thật. Sau khi Điền Điền nghe xong thì miệng há to đến mức có thể nhét được quả trứng vịt, cũng dùng ánh mắt lạ lạ cao thấp đánh giá Dương Tư Noãn. “Cậu làm gì thế, sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ ? Cái cằm đã rơi xuống giường rồi kìa, sớm biết thế này tớ đã không nói cho cậu nghe” Dương Tư Noãn vươn tay nhấc cái cằm Điền Điền khép lại, chỉ sợ nó nhìn ra trong lòng cô đang chột dạ. Điền Điền trừng mắt hạnh hỏi ngược lại “Cậu nói là tổng tài tập đoàn Đỉnh Thiên trói cậu lại là vì lần trước cậu đánh anh ta một bạt tai, sau đó người ta lại không tổn hại đến một sợi lông của cậu đem cậu đưa về đây ?” Đây cũng quá giật gân đi, tối hôm qua cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến người bắt cóc Dương Tư Noãn là Mộ Minh Hiên. Hơn nữa tổng tài một tập đoàn sao có thể so đo với một cô gái bình thường nhiều như vậy ? Nếu như chỉ có như vậy, sao lại làm lớn chuyện lên a, trừ khi….oa, con bé này thật có sức quyến rũ nha, hừ hừ ! Điền Điền cười gian, trong mắt hạnh lộ ra ánh sáng khôn ngoan nhìn thẳng Dương Tư Noãn, giống như muốn nhìn thấu cô nói “Có tình tiết gì bỏ sót không ?” Dương Tư Noãn đỏ mặt, có chút chột dạ nói “Đã nói không có rồi mà”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.