Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 38: Vì sao lại đỏ mặt






Thì ra nhà hàng lẩu này không chỉ có một món lẩu mà còn cón rất nhiều món ăn đặc sắc khác nữa. “Oa, nhiều món ăn ngon như vậy, làm sao em ăn hết được đây” Dương Tư Noãn vừa nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon liền đem toàn bộ những chuyện không vui ném lên chín tầng mây, vẻ mặt hạnh phúc nhìn món ăn ngon đầy bàn, mắt lấp lánh như sao. “Vương Kiến Khôn, anh xem đi, anh làm cho Tư Noãn phấn chấn thành cái dạng gì rồi ?” Điền Điền cười nói với Vương Kiến Khôn, sau đó lại kéo kéo Dương Tư Noãn “Chú ý hình tượng chút đi, cách xa món ăn ra một chút, nước miếng chảy xuống thức ăn rồi, làm sao bọn tớ ăn được nữa ?” Dương Tư Noãn mặt dày mày dạn nói “Hì hì, hai người không ăn là tốt nhất” “Chúng ta nhanh bắt đầu đi, nếu không nước miếng của Tư Noãn sẽ chảy xuống thật đó” Vương Kiến Khôn cầm ly rượu lên “Trước tiên anh kính hai người đẹp một ly, cảm ơn hai em đã ăn với anh bữa cơm này, anh uống trước !” Vương Kiến Khôn cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, Dương Tư Noãn và Điền Điền cũng cầm ly rượu lên uống một ngụm. Vương Kiến Khôn lại rót một ít rượu vào trong ly của hai cô trước, sau đó mới bắt đầu mời hai cô dùng bữa. “Tư Noãn, rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy ?” Vương Kiến Khôn nói ra lời đã nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cuộc bây giờ đã hỏi được rồi, nhưng đồng thời cũng có chút khẩn trương, sợ cô sẽ nói ra những lời anh không muốn nghe. “A ?” Dương Tư Noãn đang cặm cụi nhai nuốt, nghe được vấn đề của Vương Kiến Khôn thì thiếu chút nữa mắc nghẹn, cô thật sự không biết tại sao phải nói chuyện này cho anh ta biết, cô có chút buồn rầu nhíu mày, âm thầm liếc ánh mắt cầu cứu qua Điền Điền. Điền Điền nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Dương Tư Noãn, xác thực đây là một vấn đề nói ra không hay ho gì, lập tức cầm ly rượu lên mời Vương Kiến Khôn, “Kiến Khôn, em mời anh một ly, chúc mừng anh thăng chức” “Cảm ơn” Vương Kiến Khôn đành phải cầm ly rượu lên uống, nhưng con mắt vẫn không rời khỏi Dương Tư Noãn, trong ánh mắt chứa đầy nghiên cứu tìm tòi. Điền Điền nhìn thấy bộ dạng của Vương Kiến Khôn liền biết nếu như không nói gì đó thì anh ta sẽ không bỏ qua cho vấn đề này, đầu óc cô chuyển động linh hoạt, sau đó nhìn Vương Kiến Khôn nói “A nha, Tư Noãn không giỏi nói chuyện, để em nói thay cho nó đi” Dương Tư Noãn nghe thấy lời nói của Điền Điền thì ngẩng đầu khỏi đống đồ ăn, khẩn trương nhìn Điền Điền, sợ cô gái này không biết ngậm miệng đi nói lung tung. Đối mặt với biểu lộ khẩn trương của Dương Tư Noãn, Điền Điền suất khí lắc đầu, trao cho cô một ánh mắt yên tâm, dùng giọng nói nhẹ nhàng kể lại chuyện “Thật ra rất đơn giản, Tư Noãn đắc tội với một đối thủ cạnh tranh của công ty, ngày hôm qua tại trường đại học A người nọ vừa khéo gặp được nó, liền ỷ vào người đông thế mạnh muốn trả thù, cho nên cuối cùng mà có chuyện đó đó. Sau đó thế nào thì chắc là Tư Noãn gọi điện báo cảnh sát, người nọ sợ lớn chuyện nên thả Tư Noãn ra thôi” Điền Điền mặt không đổi sắc nói dối, còn ưu nhã cắn một miếng gan ngỗng “Ừ, gan này rất ngon, hai người nếm thử đi. Vương Kiến Khôn nghe xong lời nói của Điền Điền thì im lặng một lúc, sau đó lại nhìn qua Dương Tư Noãn, cô đang ăn rất vui vẻ ! Vương Kiến Khôn như có điều suy nghĩ nhìn về phía Điền Điền nói “Người đàn ông kia hình như rất có địa vị, hơn nữa cũng quen biết với giáo sư Roch” Điền Điền trấn định nói “Cụ thể người đó có địa vị hay không thì bọn em cũng không rõ” Dương Tư Noãn vụng trộm khen Điền Điền một cái : rất giỏi, đầu óc suy nghĩ rất linh hoạt. Vương Kiến Khôn cũng không muốn hỏi quá cặn kẽ, có một số việc không thể hỏi là biết hết được, bởi vì dựa vào mẫn cảm của đàn ông, hắn cảm giác người đàn ông ngày hôm qua đối với Dương Tư Noãn tuyệt không đơn giản giống như lời nói của Điền Điền. Lúc này một đôi mắt màu nâu chứa chan nhu tình, lời nói nhẹ nhàng nói với Dương Tư Noãn “Tư Noãn, anh thấy người kia là nhân vật không dễ đụng vào, từ nay về sau em tránh xa người đó ra đi” “Ừ, em biết, anh yên tâm đi. Từ nay về sau em mà nhìn thấy hắn sẽ như nhìn thấy quỷ mà bỏ chạy, ha ha” Dương Tư Noãn dùng giấy ăn lau miệng bóng nhẫy, vui vẻ cười, có món ăn ngon để hưởng thụ, cái này luôn làm người ta vui sướng. Vương Kiến Khôn nhìn thấy Dương Tư Noãn tươi cười như hoa, không biết mình đang ngây dại. Khuôn mặt ửng đỏ vì có men rượu, đôi mắt nhẹ nhàng, môi đỏ hồng còn dính một ít thức ăn, nhưng làm người ta không thấy bẩn, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ, vài phần đáng yêu. Điền Điền vừa nâng mắt lên thì thấy bộ dạng si ngốc của Vương Kiến Khôn, trên mặt cô cười nhưng đồng thời trong lòng lại đau xót, người này, vì sao thời gian mình thầm mến anh lại không có phản ứng gì, không phải do mình không tốt, mà bởi vì trong lòng người ta đã có hình bóng người khác, chỉ tiếc người khác kia đã là bạn gái của bạn thân, nên anh chỉ có thể chôn tình yêu này vào tận sâu đáy lòng, không dám biểu lộ ra ngoài. Bình thường nói cũng không nói nhiều, không phải do tính tình anh khó chịu, mà là sợ mình nói nhiều thì bị hớ. Bây giờ tất cả chướng ngại đã không còn, tất nhiên anh sẽ theo đuổi hạnh phúc thuộc về anh. “Vương Kiến Khôn” Đột nhiên Điền Điền muốn đùa gọi to một tiếng “Nhìn cái gì đấy ? Sao lại thẫn thờ như vậy ?” “A ? Không có gì !” Vương Kiến Khôn lại càng hoảng sợ nhìn về phía Điền Điền, nhưng lập tức đã hiểu ý trong lời nói của Điền Điền, mặt đỏ lên, có chút mất tự nhiên giả ho vài cái, đây là thủ đoạn đàn ông thường dùng. Dương Tư Noãn vốn đang ngồi cười, nghe Điền Điền gọi to một tiếng thì cũng hiểu được, khuôn mặt vốn đã đỏ ửng nay càng đỏ hơn. “Được rồi, em ăn no rồi, hai người có ăn không đó ?” Dương Tư Noãn vội vàng tránh sang chuyện khác. “Ăn nhiều hơn nữa đi, em xem hai em đều gầy như vậy, ăn thêm nữa đi” Vương Kiến Khôn nhìn mấy món ăn còn chưa ăn hết thì khuyên bảo hai cô ăn tiếp, cũng gắp thức ăn vào trong chén của hai cô. “Anh nghĩ bọn em là heo à ? Ai bảo anh gọi nhiều như vậy, thật quá lãng phí” Điền Điền phát huy phong cách mạnh mẽ trước sau như một. Vương Kiến Khôn bị Điền Điền nói như vậy thì mặt lại đỏ. “Này, Vương Kiến Khôn, tại sao hôm nay em phát hiện anh luôn đỏ mặt vậy ?” Đứa nhỏ Điền Điền này thật quá mức rồi, có thể nào lại nói một vấn đề tế nhị ra trước mặt người ta như vậy ? Người ta là một thanh niên đơn độc thuần khiết đó, sẽ rất thẹn thùng đó. “Ha ha” Dương Tư Noãn nghe xong lời nói của Điền Điền thì nhịn không được cười ra tiếng, làm cho mặt Vương Kiến Khôn càng đỏ hơn. Hiện tại mặt Vương Kiến Khôn càng ngày càng đỏ, vội vàng nói sang chuyện khác “Đã ăn no rồi thì chúng ta về thôi” “Được, chúng ta về” Dương Tư Noãn nhìn Vương Kiến Khôn đỏ mặt, nhịn cười đứng lên cùng Điền Điền. Vương Kiến Khôn đi thanh toán hoá đơn, còn Dương Tư Noãn và Điền Điền ra ngoài trước, đứng ở cửa ra vào chờ Vương Kiến Khôn. “Hi, người đẹp, sao cô cũng ở đây vậy ?” Một giọng nói đàn ông lạ hoắc vang lên bên tai, đồng thời bả vai Dương Tư Noãn cũng bị vỗ một cái, cô sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, cảm giác mình đã gặp qua người đàn ông đang cười với mình lúc nào rồi thì phải. “Anh nhận lầm người rồi” Dương Tư Noãn lễ phép trả lời một câu, nhưng thật ra trong lòng không vui cho lắm, chiêu thức như vậy quá thường đi. Điền Điền đứng một bên đã dùng ánh mắt xem xét người đàn ông kia, bề ngoài phong nhã, làm sao lại dùng chiêu thức cũ kỹ như vậy làm quen con gái nha. “Aiz, cô không biết tôi nhưng tôi biết cô đó” Đại khái Trần Vũ Phàm nhìn ra được suy nghĩ của Dương Tư Noãn, không có ý tứ cười cười “Cô tên là Dương Tư Noãn, đúng không ?” Sau khi Trần Vũ Phàm nói xong thì nhìn Dương Tư Noãn, đợi phản ứng của cô. Quả nhiên, Dương Tư Noãn có chút kinh ngạc nói “Gì ? Làm sao anh lại biết tên của tôi vậy ? Thật ngại quá, bỏ qua cho tôi, xin hỏi anh là…” Chẳng lẽ là bạn học trước đây, vậy cũng không đúng, nếu như là bạn học thì cũng biết Điền Điền chứ. “Ha ha, tôi xin tự giới thiệu, tôi gọi là Trần Vũ Phàm” Trần Vũ Phàm rất có ấn tượng với Dương Tư Noãn, hơn nữa vì có quan hệ với Mộ Minh Hiên nên anh đã ghi nhớ cô bé thú vị này rồi. Hôm nay mấy người bọn họ đến đây ăn cơm, hắn đi ra trước, đúng lúc gặp phải Dương Tư Noãn, cho nên nhân cơ hội này nói vài câu làm quen. “Trần Vũ Phàm” Dương Tư Noãn thì thầm lại tên này, nhưng trong trí nhớ lại không nhớ có biết tên này, cô nhìn về Điền Điền, Điền Điền cũng lắc đầu, chắc là không phải người quen gì rồi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.