Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 45: Tức chết cái bà lão kia






Dương Tư Noãn choáng váng trở lại văn phòng, đến bây giờ còn không hiểu rõ vì sao Lưu Bính Nam lại coi trọng cô như vậy. Điền Điền nhìn thấy cô trở lại thì vội vàng chạy tới. Cô nhìn cẩn thận Dương Tư Noãn từ trên xuống dưới một lượt, hình như không có gì khác thường, chỉ có biểu lộ hưng phấn có chút ngây ngốc khác thường mà thôi. Điền Điền vỗ vỗ cô tò mò hỏi “Cậu làm sao vậy ? Nhìn rất ngốc đó” “A, hắc hắc, không có gì” Dương Tư Noãn ngây ngô cười, còn nói “Đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết” Điền Điền liếc cô một cái, cái gì chứ, nói năng thật lộn xộn. Điền Điền lại nháy mắt với Dương Tư Noãn, cô liền nhìn theo ánh mắt của Điền Điền, mẹ ơi, không thể nào, trên bàn làm việc của cô lại có một bó hoa hồng đỏ rực kiều diễm ướt át nữa. Cô ngơ ngác nhìn Điền Điền, hỏi “Của ai vậy ?” Điền Điền chỉ tay vào cô rồi nói “Của cậu” “Của tớ ?” Dương Tư Noãn không tin lắm hỏi. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì thế không biết, có người tặng hoa, lại tặng những hai bó, còn có đại boss cao cao tại thượng tự mình ký hợp đồng với cô, hơn nữa còn là dài hạn, những điều này bình thường mình cũng không có nghĩ đến nha, thế mà hôm nay lại đồng thời xảy ra, chúa ơi, mình thật sự là……thật sự là….quá cảm động a. “Ừ” Điền Điền khẳng định gật đầu. Dương Tư Noãn cầm hoa lên nhìn một chút, aiz, lần này không có thiệp gì cả, sau đó tiện tay đặt hoa xuống lại. Điền Điền nhìn cô nhẹ giọng nói “Aiz, cậu không đoán được là ai tặng à ?” Dương Tư Noãn mờ mịt lắc đầu, cô thật sự nghĩ không ra người nào đã tặng hoa cho cô cả. Đang lúc Dương Tư Noãn và Điền Điền nhìn hoa đến ngẩn người thì La Bình như âm hồn nhẹ nhàng đi tới. Đương nhiên cô ta cũng phát hiện hoa trên bàn Dương Tư Noãn trước tiên, nhìn xem trên mặt đất và trên bàn có hai bó hoa hồng chói mắt thì cô ta hận không thể tiến lên dùng chân dẫm nát hai bó hoa đó. La Bình nghiêm nghị nói “Hai cô không làm việc lại đứng ở đây làm gì !” Điền Điền đã nghe đồng nghiệp nói vừa rồi La Bình lại châm chọc Dương Tư Noãn, khiến trong lòng cô tức lắm, hiện tại cô ta lại tự mình đưa đến cửa, cái này không trách mình được a. Hừ, cô nhướn mày nảy ra ý hay. Cô liền xoay người cười dịu dàng với La Bình. La Bình nhìn thấy Điền Điền tươi cười với mình, khiến trong lòng cô ta có dự cảm không tốt, nha đầu kia muốn làm gì đây ? “Trưởng phòng, chị tới thật đúng lúc” Điền Điền tiếp tục cười nói với La Bình “Chị nhanh tới xem đi, hôm nay Tư Noãn nhận được hai bó hoa luôn đó” Cô làm ra vẻ chính mình đang thưởng thức hoa “Chà, thật thơm. Hoa này tựa như Tư Noãn xinh đẹp, hương thơm mê người như vậy” Sắc mặt La Bình càng ngày càng khó coi nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Điền Điền tiếp tục cười đến vô hại nhìn La Bình “Aiz, Tư Noãn thật là, một ngày nhận được hai bó hoa, có ít người được như vậy lắm đó, chỉ sợ sống cả đời cũng không nhận được nhiều hoa như vậy đâu. Aiz, thật đáng thương, trưởng phòng La, chị nói có đúng không ?” Sau khi Điền Điền nói xong, còn ra vẻ vô tội nhìn La Bình, thật ra người thông minh cũng biết biết lời này chính là nhắm vào La Bình. La Bình nhìn Điền Điền, hận đến ngứa răng, chỉ là vừa rồi Điền Điền không chỉ mặt gọi tên, dù sao trước mặt nhiều người như vậy nên không tiện phát tác thôi. Cô ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan độc khoét lên người Điền Điền : cái đồ không biết trời cao đất rộng, xem tôi từ nay về sau trừng trị cô thế nào. Sau đó phẩy tay áo một cái xoay người rời đi. Dương Tư Noãn lo lắng nhìn Điền Điền, nói “Thảm, từ nay về sau khẳng định cậu không có một ngày tốt lành rồi” Điền Điền làm như không có gì liên quan đến mình nói “Hừ, sợ cái gì ? Tớ không sao cả, cùng lắm thì không làm ở đây nữa là được” “Cậu á” Dương Tư Noãn biết rõ là Điền Điền xả giận thay mình, aiz, chình mình lại phiền hà đến bạn thân. Những đồng nghiệp khác lại tới vây quanh, chị Hạ duỗi ngón tay cái ra với Điền Điền “Tiểu nha đầu, thật là trâu bò” Tiểu Bội nói “Hừ, tức chết cái bà lão kia” Các đồng nghiệp chị một câu em một câu làm cho Điền Điền cười không ngậm miệng lại được. Sau đó những người này lại chuyển hướng qua người Dương Tư Noãn “Tư Noãn, che dấu thật kỹ quá đó, còn dám nói không có bạn trai, hiện tại hoa đã gửi tặng hai bó rồi, còn muốn gạt bọn chị đến khi nào nữa đây” ……………… Điền Điền vội vàng đứng ra giải vây cho Dương Tư Noãn “Các chị em, chuyện này tôi có thể làm chứng, Tư noãn của chúng ta chính xác là chưa có bạn trai. Đương nhiên không bài trừ những người đang thầm mến nó a, còn có, nếu như các chị em thấy có ai phù hợp thì cũng giới thiệu cho nó đi” Các đồng nghiệp nghe xong lời nói của Điền Điền thì đều phát biểu ý nghĩ của mình. Tiểu Bội nói đầu tiên “Aiz, chính em đây còn mong chờ người ta giới thiệu cho nữa đây này” Chị Hạ nói “Đàn ông chị quen biết à, đáng tiếc đều đã kết hôn” Bây giờ các đồng nghiệp rất hưng phấn thảo luận vấn đề này, cho nên tất cả đều đã quên hỏi Dương Tư Noãn chuyện Lưu Bính Nam gọi cô đi làm gì rồi. “Aiz, mấy người đừng nói nữa” Dương Tư Noãn nghe mà mặt đỏ rần, đồng thời trong lòng cũng loạn hết cả lên rồi. “Hì hì, đỏ mặt” Các đồng nghiệp thấy không đào ra tin tức gì nên đều tươi cười trở lại chỗ ngồi của mình. Điền Điền vỗ vỗ đầu của mình, giống như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt mập mờ nhìn Dương Tư Noãn “Tư Noãn, vừa rồi cậu không mang điện thoại theo à ? Vương Kiến Khôn gọi điện đến rất nhiều lần để tìm cậu” Dương Tư Noãn trừng Điền Điền, kỳ quái nói “Vương Kiến Khôn không có số điện thoại mới của tớ mà ?” Điền Điền không chút giấu diếm nói “Tớ cho anh ấy” Dương Tư Noãn lập tức đánh Điền Điền một cái. “Aiz, Tư Noãn, tớ nói thật này” Điền Điền ngưng cười, nhìn Dương Tư Noãn nói “Cậu cảm thấy Vương Kiến Khôn thế nào ?” “Rất tốt thôi” Dương Tư Noãn cũng thành thật nói “Nhưng mà, cậu đừng hiểu sai, tớ vẫn luôn xem anh ta như anh trai thôi” “Cậu không thể lo lắng một tí được à ?” “Hắc hắc” Dương Tư Noãn cười khan hai tiếng, không nói gì thêm, có những lời thà không nói ra thì tốt hơn, nếu không sẽ làm tổn thương người ta. “Cậu này, thái độ kia là gì hả ?” Điền Điền bất mãn nói, nhưng mà cô cũng biết có một số việc không nên gượng ép, không ép được thì theo nó thôi. Cô lại nhắc nhở “Nhanh gọi điện cho Vương Kiến Khôn đi, không biết tìm cậu có chuyện gì đó ?” “Biết rồi” Dương Tư Noãn gật gật đầu. Cô ngồi xuống lấy di động ra nhìn, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của một số duy nhất, chắc là số của anh ta rồi. Cô nghĩ nghĩ, hay là cầm điện thoại gọi cho người ta một lần. “Alô, Tư Noãn à ?” Điện thoại vừa kết nối được là đã truyền đến giọng nói kích động vui sướng của Vương Kiến Khôn. “Là em, nghe Điền Điền nói anh tìm em có việc” Đối với kích động của Vương Kiến Khôn thì Dương Tư Noãn cảm thấy khó hiểu. “Ha ha, thật ra cũng không có chuyện gì cả” Vương Kiến Khôn ở đầu điện thoại bên kia cười ngây ngô như một đứa trẻ. “Không có chuyện gì cả thì anh gọi điện làm gì ? Anh rất rảnh rỗi sao ?” Dương Tư Noãn có chút khó hiểu, anh không bận nhưng tôi thì bận muốn chết. “Không, không phải như vậy” Vương Kiến Khôn nghe giọng nói của Dương Tư Noãn không vui, vội vàng nói không, sau đó ấp a ấp úng nói “Tư Noãn, đã nhận được hoa chưa ? Có đẹp không ?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.