Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 8: Chúng ta quen nhau không nhỉ ?





“Aiz, sao giờ mới đến, hai ngày nay làm ăn sao rồi ?” Mộ Minh Hiên nghiêm túc hỏi Trần Vũ Phàm. “Ừ, cũng không tệ lắm, so với trong dự đoán còn tốt hơn” Trần Vũ Phàm vui vẻ gật đầu. Hai người ngồi xuống trên ghế sofa rộng rãi. “Tốt” Mộ Minh Hiên gật gật đầu. “Mấy ngày nay đi Nghi Thành thế nào ? Có mệt hay không ?” “Có thể tiến hành” Mộ Minh Hiên nhàn nhạt nói. “Vừa rồi cười đến vui vẻ như vậy có phải nhìn thấy người đẹp hay không ?” Thái độ Trần Vũ Phàm giống như xem kịch vui nhìn Mộ Minh Hiên. “Nào có” Mộ Minh Hiên mặt trắng không còn chút máu liếc Trần Vũ Phàm, đồng thời cũng không tự nhiên vì hành động sơ ý vừa rồi của mình. Chân của cô ta còn đau nhức không nhỉ ? Không thể nào, sao đột nhiên lại nhớ đến chân của cô ta đây ? Hôm nay mình làm sao vậy ? Mộ Minh Hiên lắc đầu. “Uống rượu” Mộ Minh Hiên cầm ly rượu lên “Chuyện mở chi nhánh như thế nào rồi ?” “Tất cả đều thuận lợi” Trần Vũ Phàm tự tin nhìn Mộ Minh Hiên. “Tốt” Mộ Minh Hiên thõa mãn gật đầu. ~~~o0o~~~ Dương Tư Noãn đang đi theo người phục vụ đến phòng Điền Điền đặt trước. Điền Điền vừa nhìn thấy Dương Tư Noãn thì ngây ngẫn cả người, cái con này lại cắt đi mái tóc dài nó vẫn kiêu hãnh, hơn nữa lại tượng trưng cho tình yêu, chẳng lẽ… Dương Tư Noãn hua hua tay mấy cái trước mặt Điền Điền, người này choáng váng rồi sao ? Điền Điền hất tay Dương Tư Noãn đi, thái độ nghiêm túc nhìn về phía Dương Tư Noãn “Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì ?” Điền Điền là bạn thân, hơn nữa còn là bạn học đương nhiên biết rõ mái tóc dài có biết bao ý nghĩa với Dương Tư Noãn. Dương Tư Noãn nhìn Điền Điền nhẹ nhàng nói “Không có gì cả, làm sao vậy ?” “Không có gì, vậy chuyện gì xảy ra với tóc của cậu rồi ?” Điền Điền hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tư Noãn. “A, tớ cùng anh ta chia tay rồi” Dương Tư Noãn nói rất tự nhiên, không biết là đã quên hay là quá đau lòng. “Chia tay ?” Điền Điền trợn to mắt hét lên. Điền Điền phát hiện thấy giọng nói mình hơi lớn, biết mình không có ý tứ thì lập tức thè lưỡi. “Nhanh nói cho tớ biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?” Điền Điền cảm thấy quá chấn động và kinh ngạc rồi, nhớ ngày nào đó hai người này sống chết yêu nhau, tại sao nói chia tay là chia tay. Dương Tư Noãn nhẹ nhàng thở dài, nói lại sơ sơ chuyện xảy ra, sau khi nói xong thì nước mắt lại rơi xuống. “Mẹ nó, tên súc sinh Tô Minh Tuấn, cái quái gì chứ, nếu mà ta có ở đó thì…” Điền Điền làm một động tác cắt bỏ rồi nói tiếp “Làm cho hắn ta không còn là đàn ông nữa luôn, mới kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn liền đi học đòi người ta chơi gái. Ta nhổ vào” Điền Điền không để ý đến hình tượng chửi ầm lên. Điền Điền lớn hơn Dương Tư Noãn một tuổi, tính cách mạnh mẽ, luôn luôn che chở Dương Tư Noãn như em gái. “Tư Noãn, không cần phải đau khổ, loại đàn ông như vậy không đáng để cho cậu rơi nước mắt, bằng vào điều kiện của cậu thì có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn gấp trăm lần so với hắn ta” Điền Điền ngồi xuống bên cạnh Dương Tư Noãn, lấy khăn giấy lau nước mắt giúp cô. Mấy ngày nay Dương Tư Noãn không muốn để cho ba mẹ lo lắng, nên cố gắng đè nén cảm xúc của mình, nhưng ở trước mặt Điền Điền thì cô có thể thoải mái trút ra cảm tình của chính mình. “Đừng khóc nữa, bỏ rơi cậu là tổn thất lớn nhất của hắn, biết không ?” Điền Điền nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô. Dương Tư Noãn cũng ổn định được cảm xúc của mình, bây giờ cảm giác đã tốt hơn rất nhiều. “Yên tâm đi……tớ không sao nữa rồi, khóc xong thì cảm giác cũng tốt hơn rất nhiều” Bây giờ Dương Tư Noãn mới cảm thấy cảm giác đè nặng trong lòng đã biến mất. Điền Điền nhìn khuôn mặt Dương Tư Noãn có chút tiều tụy, hai mắt sưng đỏ thì lại đau lòng. “Cậu cũng quá tốt bụng đi, quá khinh địch đi, bỏ qua cho Tô Minh Tuấn dễ dàng như vậy, quá tốt cho hắn ta rồi” Điền Điền bênh vực cho kẻ yếu. “Aiz, vậy thì có thể làm gì chứ ? Anh ta đã không còn yêu, đi tranh cãi ầm ỹ thì có ý nghĩa gì chứ ?” Trái lại dương Tư Noãn lại đi khuyên bảo Điền Điền. Dương Tư Noãn lấy tay sờ tóc mình “Được rồi, Điền Điền, chúng ta không cần phải nói lại những chuyện không vui” Dương Tư Noãn nghiêm túc nhìn Điền Điền “Bắt đầu từ giờ phút này trở đi tớ sẽ học cách quên đi quá khứ, cậu sẽ thấy một Dương Tư Noãn hoàn toàn mới, một Dương Tư Noãn kiên cường, tớ sẽ sống càng ngày càng vui vẻ hơn” “Ừ” Điền Điền trịnh trọng gật đầu “Tớ tin tưởng cậu, nhất định cậu sẽ làm được” Sau đó hai người nhìn nhau cười. “Để ăn mừng cậu đã buông tha cho một cái cây đi tìm một rừng rậm khác, hôm nay tớ mời, cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái” Điền Điền rất hào phóng nói. Hy vọng nha đầu kia thoát ra khỏi bóng mà mà đi tới. “Ha hả” Dương Tư Noãn bị lời nói của Điền Điền chọc cho bật cười “Cái gì chứ, gì mà buông tha cho một thân cây tìm được một rừng rậm chứ, tớ làm gì có sức hấp dẫn như vậy” “Ha ha” Điền Điền vui vẻ cười “Có, tuyệt đối có” “Cậu nói cậu mời khách nên tớ sẽ chọn những món đắt tiền nhất nhé” Dương Tư Noãn trêu ghẹo nói. “Chọn món à, dốc hết cả người tớ ra cũng không có gì cả, ngay cả tiền cũng không có” Điền Điền mặt dày mày dạn khoác lác. “Để tớ xem da mặt cậu dày đến đâu” Dương Tư Noãn vươn tay ý muốn tóm lấy khuôn mặt của Điền Điền. “A…được rồi, được rồi” Hai người làm ầm ỹ trong phòng. Hai người chọn cho mình món ăn mình thích nhất, ca hát ăn uống hết sức mình đến khi mệt mỏi. Dương Tư Noãn nhìn đồng hồ sau đó nói với Điền Điền “Cũng muộn rồi, chúng ta về đi” “Được” Điền Điền gật đầu. Hai người đi ra khỏi phòng, chân bước đi trên thảm mềm mại nên không nghe được tiếng bước chân đi. “A, Tư Noãn chờ tớ một chút” Điền Điền gọi lại Dương Tư Noãn, mở túi xách của mình ra nói “Hình như điện thoại của tớ để trong phòng rồi, tớ quay lại tìm đã” “Cậu thật là, lúc nào cũng vứt đồ bừa bãi được hết, cậu đi tìm đi, tớ ở đây chờ” Dương Tư Noãn cười khẽ lắc đầu, mặt hướng về phía phòng vừa mới đi ra. “Tìm được rồi” Điền Điền ở xa quơ quơ điện thoại. Dương Tư Noãn nở nụ cười, xoay người chuẩn bị đi, không ngờ vừa quay người thì đã đụng trúng ngực của một người. Dương Tư Noãn sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng lùi ra sau mấy bước. “Tôi xin lỗi” Cô cúi đầu nói. “Thật là khéo” Từng chữ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô. Oái, có ý gì đây, giọng nói này nghe có chút quen tai nha. Dương Tư Noãn mạnh dạn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, đây là làn đầu tiên cô nhìn một người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy. Đây là một người đàn ông cao lớn, so với người cao gầy như cô còn cao hơn một cái đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe lóe ánh sáng, mũi thẳng tắp, môi mỏng khêu gợi, tuy mặc áo T-shirt đơn giản nhưng nhìn càng thêm tuấn dật phi phàm, toàn thân tản ra một khí chất quý khí, chỉ là biểu hiện trên mặt có chút lạnh lùng. Cô nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, này, không cần phải đẹp trai như vậy được không !





Dương Tư Noãn cảm thấy giống như đã gặp người đàn ông này ở nơi nào rồi, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu ? “Chúng ta có quen nhau không nhỉ ?” Dương Tư Noãn nhẹ giọng hỏi một câu. Mộ Minh Hiên chỉ híp mắt nhìn Dương Tư Noãn, nghe xong câu hỏi của Dương Tư Noãn thì anh thiếu chút nữa ngất xỉu. Câu hỏi như vậy là chứng tỏ cô ta đã quên chuyện xảy ra ngày đó rồi sao ? Rất tốt.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.