Bên ngoài phòng, tài xế vừa mới giải quyết xong vệ sĩ của Khương Thừa Khải, trên mặt đất đã có một thi thể.
Anh ta không phải chỉ đơn giản là một tài xế mà là một vệ sĩ bí mật được Quân Nhật Đình lựa chọn và sắp xếp cẩn thận.
“Người đang ở đâu?”
Lúc này Quân Nhật Đình cũng vội vàng chạy tới.
“Vẫn đang ở trong phòng.”
Quân Nhật Đình không đợi anh ta nói xong đã mặt mũi âm trầm lạnh lẽo đi tới đá văng cái cửa.
Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng bị đá văng ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mắt Quân Nhật Đình đã tràn ngập lửa giận.
Chuyện tốt của Khương Thừa Khải ba lần bốn lượt bị đánh gãy, anh ta tức giận nói: “Tên khốn nào t*ng trùng lên não dám phá hỏng chuyện tốt của tôi!”
Anh ta còn chưa kịp nhìn thấy là ai đi tới đã bị đá văng tới vách tường.
Hứa Thanh Khê còn chưa hoàn hồn sau biến cố này thì một chiếc áo khoác có mùi ấm áp quen thuộc đã phủ xuống người.
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.” Quân Nhật Đình nhìn bộ dạng sưng đỏ đầy chật vật của cô, ánh mắt anh trở nên hung bạo.
“Tại sao giờ này anh mới chịu đến?”
Hứa Thanh Khê ủy khuất nhào vào vòng tay Quân Nhật Đình, ánh mắt đầy sợ hãi: “Nếu anh đến chậm một chút nữa thôi, có lẽ sẽ không còn nhìn thấy em nữa.”
Quân Nhật Đình sững người một lúc, anh đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
“Không, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu!”
Trong mắt anh lóe lên một tia u ám, đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khương Thừa Khải như đang nhìn một người chết.
“Quân Nhật Đình, là anh!”
Lúc này Khương Thừa Khải mới bình tĩnh lại, chống tay vào tường khó khăn đứng lên.
Hứa Thanh Khê vừa nhìn thấy anh ta liền sợ hãi co người lại.
Quân Nhật Đình vỗ vỗ cô an ủi rồi đưa mắt ra hiệu cho người tài xế đứng ngoài cửa.
Tài xế nhận lệnh đi về hướng Khương Thừa Khải.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Khương Thừa Khải nhìn sắc mặt người tài xế khó chịu, cảnh giác lùi lại.
Nhưng đằng sau anh ta là một bức tường, không còn đường lui nữa nên dễ dàng bị tài xế tóm được.
“Đập gãy hết tay chân của anh ta rồi đưa đến đồn cảnh sát đi.”
Quân Nhật Đình lạnh lùng bế Hứa Thanh Khê lên, định đưa cô đi.
“Quân Nhật Đình chết tiệt, anh có biết tôi là ai không? Anh dám làm vậy với tôi, anh không sợ bị trả thù sao?”
Khương Thừa Khải sợ hãi nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình rồi đảo mắt nhìn qua Hứa Thanh Khê, cười nhăn nhở: “Tôi có thể thấy là anh quan tâm đến người phụ nữ này nhưng anh không thể theo dõi cô ấy mọi lúc mọi nơi được đâu.”
Ánh mắt Quân Nhật Đình trầm xuống, quanh thân tỏa ra sát khí nồng nặc, nhìn bộ dạng như đang muốn giết người: “Vậy anh có biết tôi là ai không? Dám đụng vào người của tôi, chán sống rồi sao?”
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn tài xế: “Còn chưa chịu ra tay à?”
Người tài xế hốt hoảng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Khương Thừa Khải vặn mạnh một cái.
“Răng rắc.”
“A a a.”
Trong phòng vang lên tiếng xương gãy cùng với tiếng hét của Khương Thừa Khải.
Hứa Thanh Khê rùng mình giống như sợ hãi, vùi đầu vào vòm ngực Quân Nhật Đình.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Quân Nhật Đình an ủi Hứa Thanh Khê và ra hiệu cho tài xế lo giải quyết tốt chuyện còn lại, lúc này mới ôm người rời đi.
Mười phút sau, Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê trở lại nhà họ Quân.
Mạc Ly nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, vội vàng chạy ra đón: “Cậu chủ, cậu chủ đã tìm được mợ cả chưa?”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn thấy Quân Nhật Đình đang ôm Hứa Thanh Khê trong lòng, nhìn thất bộ dạng chật vật, quần áo xốc xếch, ánh mắt cô ta lóe lên tia kì lạ.
“Ôi trời, mợ cả bị làm sao thế?”
“Đã xảy xa vài chuyện ngoài ý muốn thôi.
Cô bảo quản gia lát nữa đem một ít thuốc giảm sưng lên lầu cho tôi.”
Quân Nhật Đình không muốn nói gì thêm, dặn dò vài câu liền đưa Hứa Thanh Khê lên lầu.
Hai người trở lại phòng, Quân Nhật Đình đặt Hứa Thanh Khê lên giường.
Hứa Thanh Khê vẫn có chút kinh hãi, kéo Quân Nhật Đình không cho anh rời đi.
Quân Nhật Đình cũng biết Hứa Thanh Khê lần này thật sự rất sợ hãi vì vậy anh hôn lên trán cô ôm cô vào lòng và an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi.”
Hứa Thanh Khê cũng biết mình đã an toàn nhưng cô vẫn còn sợ hãi.
Nếu Quân Nhật Đình không đến kịp, cuộc đời của cô coi như xong rồi!
Hứa Hải Minh, sao ông ấy dám đối xử với cô ấy như vậy!
Cô ôm chặt Quân Nhật Đình, trong lòng cực kỳ căm giận ông ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới dần bình tĩnh lại, người quản gia cũng đem thuốc giảm sưng lên.
“Anh giúp em chuẩn bị nước tắm vào đợi nước có bong bóng rồi em vào tắm thư giãn một chút, đợi em đi ra anh sẽ bôi thuốc cho em.”
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê đã bình tĩnh trở lại, một người đi vào phòng tắm, một người thì ở bên căn dặn.
Hứa Thanh Khê không từ chối.
Trong phòng tắm nước tỏa hơi sương mờ mờ ảo ảo.
Hứa Thanh Khê chà mạnh lên làn da của mình, làn da trắng nõn liền bị cô chà xát hiện lên những vết đỏ, thậm chí có những chỗ còn xuất hiện vết máu nhưng cô không biết đau cứ tiếp tục chà như thể bị những thứ dơ bẩn bám vào người.
Quân Nhật Đình đợi ở bên ngoài, lúc đầu không thấy có gì bất thường nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng anh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Thanh Khê, em đã tắm xong chưa?”
Không có tiếng trả lời.
Quân Nhật Đình đứng ở cửa phòng tắm gọi nhưng bên trong không có bất kì sự phản hồi nào.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, tưởng rằng Hứa Thanh Khê đã ngủ thiếp đi, anh vội vàng đẩy cửa ra.
Sau đó anh liền nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang hung hăng chà chà làn da của mình, hai mắt đỏ bừng, trên thân thể trắng nõn khắp nơi đều là vết xước.
“Em đang làm cái gì vậy?” Quân Nhật Đình sửng sốt bước tới ngăn Hứa Thanh Khê lại.
“Bẩn, bẩn quá.”
Hứa Thanh Khê đỏ mắt nhìn Quân Nhật Đình.
Tim Quân Nhật Đình như bị ong đốt, đau đến khó thở.
“Em không bẩn chút nào, em rất sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ.”
Anh cúi người xuống ôm cô vào trong ngực.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô để an ủi.
“Thật sao? Nhưng em cứ cảm thấy sự đụng chạm của người đàn ông kia vẫn còn ở đây.”
Hứa Thanh Khê nắm chặt lấy anh, những cảnh tượng trước đó giống như một bộ phim không ngừng hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô phải run lên vì sợ hãi.
Quân Nhật Đình không ngờ sự việc tối nay lại ảnh hưởng lớn đến Hứa Thanh Khê như vậy.
Anh hôn lên khóe mày Hứa Thanh Khê, ôm Hứa Thanh Khê từ trong bồn tắm ra: “Anh có một cách để em không cảm nhận được chuyện đó nữa.
Ngoan, hợp tác với anh.”
Nói xong anh ôm Hứa Thanh Khê trở về phòng, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, từ từ cúi người đè cô xuống.
Cùng lúc đó ở nhà họ Hứa.
Hứa Hải Minh đang định nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi từ thư ký.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi, Khương Thừa Khải bị Quân Nhật Đình đưa đến đồn cảnh sát rồi.”
Hứa Hải Minh gượng dậy từ trên giường, ngay lập tức tỉnh ngủ hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Thư ký lập tức đem những gì anh ta biết được nói ra: “Nghe nói Khương Thừa Khải bắt cóc Hứa Thanh Khê và bị Quân Nhật Đình tìm thấy.”
Hứa Hải Minh rất tức giận Khương Thừa Khải này đúng là thành sự không có bại sự có thừa mà, cứ tưởng rằng anh ta lợi hại lắm ai dè cũng nhẹ nhàng bị Quân Nhật Đình xử lý.
“Anh đến đồn cảnh sát trước, tôi sẽ đến ngay.”
Mặc dù ông rất tức giận với sự thất bại của Khương Thừa Khải nhưng chuyện này ông không thể không quản.
Người này liên quan đến việc kế hoạch nhà họ Hứa có thành công hay không.
Trong vòng nửa giờ, Hứa Hải Minh đã đến đồn cảnh sát.
“Mọi chuyện thế nào rồi? Có thể bảo lãnh người ra không?”
“Chủ tịch, mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ.
Thái độ nhà họ Quân là nhất định phải truy cứu tới cùng, quan hệ của chúng ta cũng không có cách nào để nộp tiền bảo lãnh người ra.”
Thư ký lắc đầu và nói đại khái những gì anh ta vừa biết được.
Hứa Hải Minh vuốt mặt mặt một cái, ông ấy giận đến tái mặt, khuôn mặt cực kỳ âm trầm.
“Nếu chuyện này đã xảy ra, vậy trước tiên cứ gạt nó sang một bên, đừng để Quân Nhật Đình biết được mối quan hệ của chúng ta với Thời Thế.”
Ông ấy bàn giao, phân phó một số chuyện sau đó quay người đi đến chỗ của Hứa Thanh Tuệ..