Tổng Tài Nhà Bên Và Con Mèo Của Hắn

Chương 41: Chương 41




Người đàn ông ở cửa nhìn thấy Tô Cảnh Dược mở cửa như vậy, cũng là một biểu tình "Tôi biết là như vậy mà".

Tên khốn nạn này lại đi gây họa cho người khác, cả đêm, Ôn Thất Bạch kia còn không biết bị dày vò thành bộ dạng gì.

"Tôi bỏ lại nghệ sĩ trong tay tôi lại đây làm việc cho anh, anh thế mà cò chậm trễ như vậy, có biết giá trị của tôi là bao nhiêu không?!" Dung Hướng Thần kéo cà vạt, vứt bỏ địa vị Tô gia đi, hai người bọn họ tốt xấu gì cũng là ngang hàng, nói chuyện không cần cố kỵ nhiều như vậy.

Anh nghe Tần Tri Thư nói qua tình nhân nhỏ của Tô Cảnh Dược hai lần, nhưng hoàn toàn không có ý muốn tới làm người đại diện cho tiểu tình nhân của Rô Cảnh Dược, không nghĩ tới, Tô Cảnh Dược gọi điện thoại đã triệu hoán anh tới.

Anh rất mệt mỏi, công việc trên tay đều cố gắng hoàn thành, lại đáp máy bay sớm nhất trở về, Tô Cảnh Dược dám đối xử với anh như vậy, dám đối xử với anh như vậy!!!
Đã không còn bất kỳ ngôn ngữ nào có thể hình dung nội tâm của Dung Hướng Thần, tôi coi cậu là bạn bè, cậu lại thấy sắc quên bạn.

"Bên kia có nước, cậu tự mình chiêu đãi mình đi.

" Tô Cảnh Dược dụi dụi mắt, hoàn toàn không để ý Dung Hướng Thần.

Dung Hướng Thần tự mình tức giận không nhẹ, ngồi trên sô pha rót một ly nước, rốt cục anh cũng cảm nhận được cảm giác của Tần Tri Thư, Tô Cảnh Dược tuyệt đối là cố ý.

Dung Hướng Thần nghe Tô Cảnh Dược nói chuyện này, trong lòng anh từ chối, dù sao tuy rằng quan hệ giữa anh và Tô Cảnh Dược không tệ, nhưng cũng biết, tình nhân của Tô Cảnh Dược đủ để xếp hàng để đứng trên sân bóng đá.

Ôn Thất Bạch này tuy rằng tham gia "Chạy trốn", hơn nữa đánh giá không tệ, hơn nữa theo hắn biết, diễn xuất cũng hạng nhất, nhưng tình nhân dù sao cũng là tình nhân, cho dù Tần Tri Thư nói ba hoa chích chòe, anh vẫn không cách nào đối với Tô Cảnh Dược có thay đổi ấn tượng.

Dù sao, Tề Lãnh Thanh vốn cũng là tình nhân của Tô Cảnh Dược, cuối cùng vẫn là Tô Cảnh Dược một tay giẫm lên cô, không chút để ý tình cũ.

Tô Cảnh Dược là tên đàn ông khốn nạn, không chừng một ngày nào đó liền di tình biệt luyến, đến lúc đó anh trói Ôn Thất Bạch, Tô Cảnh Dược trở mặt không nhận người, chẳng phải anh cũng muốn xui xẻo sao?
Ôn Thất Bạch là một cây lắc tiền, đồng thời, Dung Hướng Thần nhìn ly thủy tinh đặt ở trong tay,, Ôn Thất Bạch này, càng là một quả bom nổ chậm.

Một khi nổ tung, ngay cả anh cũng tan xương nát thịt, vĩnh viễn
không có ngày xoay người.


"Dung Hướng Thần?" Ôn Thất Bạch cắn bàn chải đánh răng, quay đầu nhìn Tô Cảnh Dược, "Không biết.

"
Dung Hướng Thần không nổi tiếng trong giới giải trí, bởi vì anh luôn không thích phiền toái, nghệ sĩ dưới tay anh với một yêu cầu quan trọng trong việc ký hợp đồng với anh chính là không thể tuyên dương anh khắp nơi.

Biết anh, cũng chỉ có mấy ảnh đế thiên vương đứng ở tầng cao nhất.

"Một người đại diện không nổi tiếng, cậu không cần để ý tới cậu ta.

" Tô Cảnh Dược đem cổ áo len trắng của Ôn Thất sửa lại, không chút để ý nói.

Dung Hướng Thần ngồi bên ngoài thiếu chút nữa bóp nát cái chén, Tô
Cảnh Dược đây là hoàn toàn khinh thường, hoàn toàn không để ý tới anh!
Ôn Thất Bạch mặc áo len đi ra liền nhìn thấy khuôn mặt bị tức giận thành màu gan heo của Dung Hướng Thần.

Dung Hướng Thần cười lạnh với Tô Cảnh Dược hai tiếng, "Quan hệ giữa hai người thật đúng là tốt, lại ngủ cùng một chỗ?"
Đây cũng là anh nghe nói từ Tần Tri Thư, nghe nói Tô Cảnh Dược là
một kẻ hèn, còn chưa theo đuổi được.

"Ôn Thất Bạch đúng không, tôi tên là Dung Hướng Thần, là một người đại diện không nổi tiếng, phiền cậu sau này gọi tôi là anh Dung, cám ơn.

" Dung Hướng Thần thấy khuôn mặt Ôn Thất Bạch thản nhiên, thật sự là không biết Tô Cảnh Dược tìm được lý do ngủ chung giường như thế nào.

Nếu Ôn Thất Bạch này cùng Tô Cảnh Dược không có một chút quan hệ, anh vẫn rất vui vẻ, dù sao thời gian,anh tuyệt đối có thể đem Ôn Thất Bạch nâng hot, nhưng mà.

Vấn đề nằm ở trên người Tô Cảnh Dược, tên đáng khinh này, lỡ như sau này trả thù anh thì không tốt.


Tô Cảnh Dược không ngốc, dù sao công ty còn có chuyện khác chờ,
anh cũng không thể cứ ăn vạ ở chỗ này.

Dung Hướng Thần cũng là một người đại diện có tư cách, trên cơ bản không cần Tô Cảnh Dược quan tâm đến những chuyện khác.

Bất quá, Dung Hướng Thần đỡ trán, nhìn Tô Cảnh Dược mỗi ngày chạy đến đoàn làm phim còn nhiều hơn công ty, anh quả thực đau đầu.

"CUT.

" Phần diễn này đã bị dừng hơn mười lần, sắc mặt Đỗ Cạnh đã đen đến một loại cảnh giới khác.

Dung Hướng Thần ngồi trên ghế, hai chân đan xen, trong tay cầm kịch bản, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Ôn Thất Bạch.

Phần diễn này là đen trắng, chính tà lần đầu tiên xảy ra cảnh va chạm kịch liệt, cảnh tượng hoành tráng, nhân số đông đảo, hơn nữa, đại đa số diễn viên đều treo dây thép, rất khó khăn.

Chỉ cần một diễn quần chúng động tác không đúng, cảnh quay này sẽ phải quay lại.

Phương Hạ Dương lúc nghỉ ngơi thở hổn hển, Đỗ Cạnh luôn yêu cầu rất cao, cho nên anh cũng không có biện pháp dùng thế thân, cường độ cao như vậy, anh mệt chết đi được.

Dung Hướng Thần mấy ngày nay quả thực là vô cùng thanh nhàn, anh không hiểu Tô Cảnh Dược rốt cuộc là để cho anh tới làm gì.

Đàm phán, không cần bàn, Tô Cảnh Dược một tay thuê, tuyên truyền thổi phồng lên, Tô Cảnh Dược lại càng có đội ngũ chuyên môn, chứ đừng nói là tiếp nhận phim truyền hình gì đó.

Dung Hướng Thần đắp kịch bản lên mặt, thiếu chút nữa đã tìm được chỗ ngủ.

Ôn Thất Bạch kéo ghế ngồi bên cạnh Dung Hướng Thần, "Anh Dung nếu không anh trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây một mình là được.


"
Dù sao Dung Hướng Thần cả ngày đều là bộ dáng ngủ không tỉnh nổi.

Dung Hướng Thần lấy kịch bản ra khỏi mặt, quay đầu nhìn Ôn Thất Bạch,
"Cảnh này còn chưa quay qua sao? Đã cả buổi chiều rồi.

"
Phần này là phần nổi bật của cả bộ phim, Đỗ Cạnh vốn coi trọng, căn bản không cho phép một chút khuyết điểm nào,
"Uống chút nước.

" Dung Hướng Thần đưa một chai nước qua, oán giận nói, "Thật sự là, đều là diễn viên tìm từ đâu không biết, quá không chuyên nghiệp.

"
Dung Hướng Thần không thể thông cảm cho đoàn làm phim.

Anh chỉ biết, nghệ sĩ dưới tay mình không sai, nhưng lại bởi vì các diễn viên khác liên lụy, mà chậm trễ một buổi chiều.

"Tối nay cậu sẽ đi ra ngoài?" Dung Hướng Thần chơi đùa với điện thoại di động, thờ ơ hỏi.

"Ừ, hẹn người.

" Lần này luận văn của Vệ Khanh đoạt giải, Ôn Thất Bạch mời cậu ăn cơm.

"Cậu phải biết rằng, cậu bây giờ không thể so với trước kia, ra cửa dễ
dàng bị nhận ra, nhớ rõ tìm chỗ ít người.

" Dung Hướng Thần dặn dò.

Trường học của Vệ Khanh cách học viện điện ảnh Ôn Thất Bạch đi học không xa, sau khi Vệ Khanh đến nơi này Ôn Thất Bạch thường xuyên tìm cậu cùng ăn cơm, về sau Ôn Thất Bạch tốt nghiệp, cũng không thường xuyên tới đây, bình thường đều là Vệ Khanh đi qua tìm cậu.

Đúng vào giờ ăn, trên đường phố ăn vặt, một nhà hàng mà họ thường
xuyên đến đã quá kín chỗ.


Ôn Thất Bạch đeo khẩu trang cùng Vệ Khanh đứng ở cửa, bất đắc
dĩ nhìn nhau.

"Hôm nay vì sao nhiều người như vậy!" Vệ Khanh quả thực muốn khóc, thực ra cũng không nhiều như vậy, cậu còn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ không có quá nhiều người, cho nên cũng không cùng bà chủ đặt phòng, "Làm sao bây giờ? Nếu không cậu đến chỗ tôi, tôi nấu ơm cho cậu?"
Ôn Thất Bạch suy nghĩ một chút mùi cơm Vệ Khanh nấu, rùng mình một cái.

Từ sau khi bị bạn gái bỏ rơi, Vệ Khanh đã khổ luyện trù nghệ, rốt cục trở thành người kế thừa trung thành của ẩm thực hắc ám.

" Vệ Khanh, bạn của cậu?" Không đứng được bao lâu đã đụng phải người quen, đàn anh của Vệ Khanh cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Vệ Khanh.

Vệ Khanh gật gật đầu, "Dạ, đàn anh Trì Duệ cũng tới đây ăn cơm sao?"
Trì Duệ chỉ chỉ mấy người đi theo phía sau, "Thầy bảo tôi hướng dẫn sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, chúng tôi đi ra chúc mừng một chút, lại nói, luận văn lần này của cậu đoạt giải, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, dẫn bạn bè đi cùng.

"
Vệ Khanh không ngốc, ánh mắt mấy đàn em đi theo Trì Duệ nhìn Ôn Thất Bạch có chút không đúng, một đám mặt như phát xuân, muốn nói còn xấu hổ.

"Không cần.

" Vệ Khanh từ chối nói.

"Đừng không nể mặt như vậy, đi thôi.

" Trì Duệ ôm bả vai Vệ Khanh, lôi kéo Vệ Khanh đi về phía trước.

Vệ Khanh bị kéo, Ôn Thất Bạch phía sau Vệ Khanh tự nhiên cũng không có khả năng buông tha, mấy người đi theo phía sau cũng tới cùng Ôn Thất Bạch kề vai sát cánh.

"Đừng đụng vào tôi.

" Ôn Thất Bạch nhíu mày, ngăn trở tay một nam sinh duỗi tới, sau đó liền bắt lấy cổ tay Vệ Khanh, phòng ngừa Vệ Khanh bị kéo về phía trước.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.