Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 64



Xe của Tô Cảnh Dược dừng ở dưới lầu, Ôn Thất Bạch trước khi Lâm Không Lang đuổi theo nhanh chóng mở cửa xe, chui vào, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Không Lang đẩy cửa vọt ra mới thở phào nhẹ nhõm.

"Rất sốt ruột?" Tô Cảnh Dược cong con ngươi, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy Lâm Không Lang bị mấy thư ký đuổi theo, bên môi gợi lên ý cười.

Ôn Thất Bạch nghe ra Tô Cảnh Dược vui sướng khi người gặp họa, sau khi tháo kính râm xuống lườm anh một cái.

Hai thành phố cách nhau không xa, nhưng cũng không gần.

Vừa mới đi được nửa đường, Ôn Thất Bạch nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

Đối phương tự xưng là người nhà họ Diệp, tên là Diệp Trữ Nhạc, muốn tìm cậu nói chuyện.

Ôn Thất Bạch: "Xin lỗi, không có hứng thú."

"Hiện tại cậu với Tô Cảnh Dược đang ở bên nhau nhỉ." "Diệp Trữ Nhạc là người có thể giỏi nói chuyện nhất của Diệp gia, hắn có thể biến đen thành trắng, tốt nói thành xấu.

Diệp gia muốn đem Ôn Thất Bạch thu vào trong túi, nắm bắt Tô Cảnh Dược, bước đầu tiên chính là loại bỏ thành kiến của Ôn Thất Bạch đối với Diệp gia.

Bắt đầu từ chuyện của Diệp Ôn Uyển.

"Cậu nghe được chuyện của Diệp Ôn Uyển từ chỗ Diệp Phong An nhỉ, cậu ta là một nhóm với Tô Cảnh Dược, thứ cậu nghe được, không nhất định là sự thật."

Diệp Ninh Nhạc cũng mặc kệ chân tướng sự tình lúc trước là cái gì, hắn chỉ cần đem tư liệu trong tay hắn lấy được biến thành chân tướng là được, về phần nắm bắt Tô Cảnh Dược? Diệp Trữ Nhạc cười nhạo một tiếng, đám lão già kia nếu thật sự cho rằng thông qua nắm trong tay một người có thể nắm bắt được Tô Cảnh Dược, vậy thật đúng là quá ngây thơ.

Tô Cảnh Dược là một thương nhân, nếu hắn đem tình cảm đặt lên hàng đầu, vậy Tô gia đã sớm ngã xuống, còn cần hắn phí chút sức này.

"Tôi không có hứng thú." Ôn Thất Bạch không phải kẻ ngốc, Diệp gia hiện tại đối với cậu lấy lòng, đơn giản là bởi vì cậu hữu dụng, năm đó mẹ cũng là như vậy.

Sau khi cúi đầu cúp điện thoại, Ôn Thất Bạch mới phát hiện Tô Cảnh Dược đã giảm tốc độ xe đến giới hạn.

"Diệp Ninh Nhạc?" Tô Cảnh Dược nhíu mày mở miệng hỏi, "Diệp gia sợ là đã biết rồi."

Kéo Diệp Trữ Nhạc ra, đủ để tưởng tượng được mức độ coi trọng Ôn Thất Bạch của đám lão già Diệp gia kia.

"Tôi thật lòng hi vọng, đám người các anh đấu tới đấu lui, đừng mỗi lần đều kéo tôi vào." Ôn Thất Bạch lướt web, nói một câu oán giận, cậu không phải kẻ ngốc, thứ Diệp gia đang tính toán cậu vẫn có thể đoán ra, mỗi lần đều là như vậy, phiền không sao chịu nổi.

Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười.

Anh nắng tươi sáng, bóng cây lắc lư trong nghĩa trang.

Ôn Thất Bạch nửa quỳ, đặt một bó hoa huệ trước mộ, Tô Cảnh Dược cũng khom lưng đặt hoa bách hợp xuống.

Cứ ngẩn ngơ như vậy, lại là mấy tiếng đồng hồ.

Khi sắc trời dần dần hạ xuống, Ôn Thất Bạch mới đứng lên, lui về phía sau một bước, bước lên con đường lát đá.

Tiếng bước chân dần dần biến mất, nghĩa trang trở về một mảnh yên tĩnh. Tô Cảnh Nhảy Dược tựa vào cổng nghĩa trang, thấy Ôn Thất Bạch đi ra, ném một thứ gì đó tới, không lệch, vừa vặn ném vào trong ngự.c cậu.

Như lần đầu tiên tới đây, Tô Cảnh Dược mua bình nước kia.

"Mở ra xem một chút." Tô Cảnh Nhảy cong mắt nhìn về phía cậu.

Ôn Thất Bạch rũ mắt mở ra, hướng về phía hoàng hôn nhìn chữ trên nắp chai.

"Là cái gì?" Tô Cảnh Dược cũng tiến lại gần cúi đầu nhìn.

Ôn Thất Bạch cầm nắp chai trong lòng bàn tay, giấu ra sau lưng, "Nhìn cái gì nhìn, cám ơn đã mua, không trúng thưởng. "

" Không có khả năng, vừa rồi chủ tiệm nói, tỷ lệ trúng thưởng của thùng này đặc biệt cao."

"Hắn lừa gạt anh." Ôn Thất Bạch mặt không chút thay đổi.

Tô Cảnh Dược chợt cong mắt cười, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Ôn Thất Bạch, cúi đầu hôn cậu.

*

Ngôi nhà cho thuê tối tăm tràn ngập mùi khác lạ, đó là mùi mốc nhiều ngày không thấy ánh nắng mặt trời.

Tề Lãnh Thanh nhìn chằm chằm màn hình TV, cho đến khi hai chữ "Chạy trốn" khổng lồ được thể hiện ra.

Lục Tiềm nói để cho cô nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, Tề Lãnh Thanh cúi đầu lấy tờ báo có in các loại báo cáo của Ôn Thất Bạch ra, lật xem từng tờ một, không hổ là người Tô Cảnh Dược muốn nâng đỡ.

Bộ phim được phát lại từng chút một.

Tề Lãnh Thanh chậm rãi xé tờ báo in ảnh Ôn Thất Bạch từ giữa, lại đi xem phim trên màn hình.

Ôn Thất Bạch vào vai nam số 1 cầm máy ảnh trong tay, đứng trên sườn núi chụp ảnh, quay ống kính máy ảnh về phía nữ chính đang chăn cừu, ấn nút chụp.

Tiếng chụp ảnh "rắc rắc" làm kinh động nữ chính đang chăn cừu.

Ôn Thất Bạch cầm máy ảnh, cùng nữ chủ xoay người nhìn nhau, đôi mắt xanh kia chậm rãi cong thành một vầng trăng lưỡi liềm.

Trong đôi mắt xanh tràn đầy ý cười dịu dàng, phản chiếu bầu trời xanh thẳm, cỏ xanh biếc, xinh đẹp không gì tả được.

Tề Lãnh Thanh là diễn viên duy nhất trong "Bước vào vực sâu" từng đóng cặp với con mèo đen kia, không ai hiểu rõ ánh mắt của con mèo đen kia hơn cô, ánh mắt giống y như đúc.

Giống như một cái khuôn khắc ra, Tề Lãnh Thanh lục lọi trên bàn, lật một tờ báo ra, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ngày đó, đêm Ôn Thất Bạch bị người phát hiện ở ngoài thành, chính là cái đêm cô sai người ném con mèo đen kia vào sông.

Trách không được Tô Cảnh Dược từ sau khi quen biết Ôn Thất Bạch, liền không hiểu tại sao thoát khỏi trạng thái trầm cảm, trách không được Ôn Thất Bạch không lý do được Tô Cảnh Dược nâng đỡ.

Từng chuyện từng chuyện bày ra, một ý niệm điên cuồng đột nhiên xuất hiện trong đầu Tề Lãnh Thanh, sau đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng điên cuồng, cuối cùng thành hình.

Tề Lãnh Thanh cúi đầu cười, càng cười càng điên cuồng, báo bị xé thành mảnh nhỏ, nhao nhao rơi trên mặt đất, quả nhiên, con mèo đen kia chính là Ôn Thất Bạch, quả nhiên!

Người cô hao tổn tâm cơ muốn diệt trừ ngay dưới mí mắt nàng, chính là Ôn Thất Bạch.

"Yêu tinh!" Tề Lãnh Thanh nổi điên hét lớn, giẫm lên tờ báo dưới chân, là con mèo kia hại cô đến mức này, hiện tại so với ô sống tốt hơn! Dựa vào cái gì?

Ôn Thất Bạch chính là yêu tinh!

Chờ đến khi căn phòng biến thành một đống hỗn độn, Tề Lãnh Thanh ngồi ở chính giữa phòng, bấm số điện thoại của Lục Tiềm.

"Cái gai... Yêu quái... Tinh... Đâm..."

*

Lỗ tai Lục Mạch bị đâm đau đớn, tháo tai nghe xuống, mới dùng ngón cái móc lỗ tai ra, máy nghe lén hắn lắp đặt phỏng chừng bị Tề Lãnh Thanh đập nát.

Lần này thật tệ, Tề Lãnh Thanh phỏng chừng đã đoán ra Ôn Thất Bạch,

Muốn nói chi tiết này, cũng không tính là gì, nếu Tề Lãnh Thanh nói ra, cũng sẽ không có người tin tưởng, nhưng hết lần này tới lần khác Tề Lãnh Thanh cùng Lục Tiềm là một nhóm, Lục Tiềm gặp qua Tiểu Hắc, hắn có tin hay không thì lại khác.

Lục Mạch dậm chân lên bàn, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, ấn số Tô Cảnh Dược.

Điện thoại reo rất lâu mới có người trả lời.

Lục Mạch nhìn bên ngoài sắc trời hắc ám, lại nghe Tô Cảnh Dược khẩu khí không kiên nhẫn, liền biết mình sợ là quấy rầy chuyện tốt của người ta, bất quá hiện tại, cũng không đợi được, sự tình đã bắt đầu thoát ly khống chế.

Lục Tiềm và Trình Thiên Lam lại là cá mè một lưới, nếu Trình Thiên Lam biết chuyện này, còn không chừng sẽ ra chiêu gì để đối phó bọn họ.

Tô Cảnh Dược dựa lưng vào cửa, châm một điếu thuốc, lẳng lặng nghe Lục Mạch nói xong.

"Cảnh Dược, hiện tại làm sao?" Lục Mạch hỏi, anh thật sự đoán không ra nhược điểm này nếu như nằm trong tay Trình Thiên Lam, Trình Thiên Lam sẽ đối phó bọn họ như thế nào.

Thẳng đến khi khói bốc hết, Tô Cảnh Dược cũng không đưa điếu thuốc kia vào bên miệng, tùy ý nó đốt hết, tàn thuốc rơi xuống.

"Cậu trước tiên nhìn chằm chằm Lục Tiềm, Trình Thiên Ý bên kia tôi sẽ đi xử lý."

Ôn Thất Bạch mặc áo ngủ nằm trên giường đọc kịch bản, lật từng trang từng trang, cho đến khi lật gần mười trang, Tô Cảnh Dược mới một lần nữa đẩy cửa tiến vào.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ôn Thất Bạch rũ mắt lại lật một trang, không chút để ý hỏi.

"Không có việc gì." Tô Cảnh Dược quỳ một gối trên giường, rút kịch bản trong tay Ôn Thất Bạch ra, cúi đầu hôn cậu.

Môi răng cọ xát, Ôn Thất Bạch tay đẩy Tô Cảnh Dược ra, nhướng mày nói, "Em nhớ rõ người nào đó có phải nói với mình sau này cái gì cũng nói với em phải hay không."

Tô Cảnh Dược chậm lại, cong mắt nở nụ cười, "Nhớ dai như vậy, thật sự giống như trước đây."

Ôn Thất Bạch "xuy" anh, "Không bằng anh. "

" Vừa rồi là Lục Mạch, cậu ta gọi điện thoại nói Tề Lãnh Thanh nhận ra em." Tô Cảnh Dược trực tiếp nằm sấp trên người Ôn Thất Bạch, ôm lấy cậu cọ cọ ngự.c cậu mới mở miệng, "Hỏi tôi kế tiếp nên làm cái gì bây giờ."

Ôn Thất Bạch gần như đã quên Tề Lãnh Thanh, Tô Cảnh Dược nhắc tới như vậy, cậu mới nhớ tới, đem cái đầu chôn trong ngự.c mình hất ra, "Vậy anh chuẩn bị làm gì?"

Hai má Tô Cảnh Dược được Ôn Thất Bạch nâng lên, cả người có vẻ lười biếng, không có động lực, nghiêng đầu suy tư trong chốc lát mới lười biếng nói, "Em hôn tôi một cái tôi sẽ nói cho em biết."

Ôn Thất Bạch mặt không chút thay đổi cầm kịch bản lên, mới lật một trang đã bị Tô Cảnh Dược hôn má.

*

Ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu lên bệ cửa sổ, Ôn Thất Bạch mở mắt ra, nhìn thấy trên rèm cửa sổ phản chiếu bóng mèo, lỗ tai nhọn run rẩy, nâng móng vuốt vỗ cửa sổ, lại buông xuống, đại khái là muốn gọi Ôn Thất Bạch dậy, lại không dám.

Tô Cảnh Dược từ sau lưng ôm lấy cậu, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, "Thật sớm."

Ôn Thất Bạch khoác áo ngủ, xoay người xuống giường, lẹp xẹp đi qua, kéo rèm cửa sổ ra.

Cáo hoa bị dọa nhảy về phía sau một bước, lảo đảo từ bệ cửa sổ rơi xuống, một móng vuốt bám vào mép cửa sổ, gian nan trèo lên.

"Sớm như vậy không ngủ tới đây làm gì?" Ôn Thất Bạch kéo cửa sổ ra, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nó, "Hử?"

Cáo hoa nghiêng đầu dùng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Thất Bạch.

" Chiến Quốc gần đây đã đi đâu?" Ôn Thất Bạch thời gian gần đây cũng không nhìn thấy Chiến Quốc, lần trước trên đường gặp qua một lần, Chiến Quốc cũng là hướng cậu kêu một tiếng liền vội vàng trèo lên đầu tường rời đi, ngay cả camera chạy bằng cơm cũng không biết Chiến Quốc mỗi ngày bận rộn cái gì.

Cáo hoa bị Ôn Thất Bạch gãi, nghiêng đầu chậm rì rì ngái ngủ, sau đó ánh mắt nhìn về phía một căn biệt thự trống cách đó không xa.

"Ở bên kia?" Ôn Thất Bạch theo ánh mắt Cáo hoa, phát hiện Cáo hoa muốn che đậy, một bộ dáng tôi cái gì cũng không biết.

Ôn Thất Bạch đưa tay búng đầu nó, cười tủm tỉm nói, "Nói mày là đồng đội heo mày còn không thừa nhận."

Cáo hoa có thể kéo chỉ số thông minh của Chiến Quốc xuống một mảng lớn.

Tô Cảnh Dược nhìn Ôn Thất Bạch thay quần áo thể thao, chống đầu nằm trên giường lười biếng nhìn cậu, "Muốn ra ngoài?"

" Ừm, ra ngoài chạy bộ, cùng nhau không?" Ôn Thất Bạch khom lưng nhéo nhéo Cáo hoa không biết từ lúc nào chui vào trong phòng ngồi xổm dưới chân cậu, nghiêng mắt hỏi Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược chống cánh tay ngồi dậy, "Không được, tôi đi làm điểm tâm."

Ôn Thất Bạch vốn không chuẩn bị đi chạy bộ, đưa tay nhấc Cáo hoa lên đi tới biệt thự kia.

Không đi được hai bước đã đụng phải Husky ngậm một túi thức ăn cho chó, cũng vội vàng chạy về phía biệt thự.

" Đứng lại!" Ôn Thất Bạch ở phía sau quát hai tiếng.

Husky vừa rồi chạy như bay tới trực tiếp không để ý Ôn Thất Bạch, nghe thấy có người gọi, mới ý thức được có người, cứng ngắc xoay đầu, nhìn qua.

Sau khi nhìn thấy Ôn Thất Bạch và Cáo hoa được xách theo, Husky ngậm thức ăn cho chó chạy đến nhà mình.

"Nếu không dừng lại coi chừng tao đánh mày." Ôn Thất Bạch đối với Husky lực uy hiếp vẫn rất lớn, dù sao thứ ngốc nghếch này, trời không sợ đất không sợ, ngay cả chủ nhân của nó cũng không quản được.

Husky đạp mạnh phanh, bước nhỏ lại quay trở về, lấy lòng đem thức ăn cho chó đặt dưới chân Ôn Thất Bạch, coi như là bồi lễ xin lỗi.

"Mày cũng đi bên kia, mang thức ăn cho chó làm gì?" Ôn Thất Bạch chọc chọt đầu Huksy, nhướng mày hỏi.

Husky nằm trên mặt đất tỏ vẻ GO DIE.

"Không nói đúng không, còn có hai chúng mày." Ôn Thất Bạch nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Phủ và Lý Bạch đang ngồi xổm trên thân cây, hai con này hiếm thấy một câu cũng không nói, ngồi xổm tại chỗ làm tấm nền, "Có bí mật gì ngay cả tao cũng không nói, cư nhiên còn cùng nhau làm đồng đội."

Ôn Thất Bạch đi theo Husky đang cúi tai đi vào biệt thự, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên bãi cỏ nhỏ ẩn nấp chạy mấy con mèo con, Chiến Quốc mắt cá ch3t ngồi xổm bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ý niệm đầu tiên của Ôn Thất Bạch chính là, con mèo khốn nạn Chiến Quốc này làm lớn bụng mèo mẹ nhà người ta, còn thích làm cha, quả nhiên là người không thể tướng mạo, mèo không thể nhìn cân nặng.

Mấy con mèo con có chút sợ người, lúc nhìn thấy Cáo hoa và Husky hưng phấn chạy tới, còn miệng sữa " meo meo", nhưng nửa đường đột nhiên dừng lại, nhìn Ôn Thất Bạch bắt đầu do dự.

" Có phải là ngốc hay không, mèo nhỏ như vậy, cho ăn thức ăn cho chó làm gì!" Ôn Thất Bạch vỗ vào đầu Husky.

Husky hừ hừ hai tiếng, tiếp tục nằm sấp trên mặt đất giả GO DIE.

Cáo hoa vui vẻ chạy tới, ngậm gáy một con mèo nhỏ tới, đặt ở bên cạnh Ôn Thất Bạch, lấy công chuộc tội.

Chiến Quốc bị vứt bỏ vẫn là một đôi mắt cá ch3t.

Ôn Thất Bạch xoa xoa đầu mèo con, cúi đầu nhìn Chiến Quốc, "Không dẫn về nhà để chủ nhân mày xử lý? "

Cũng không thể cứ nuôi ở chỗ này, nuôi lớn rồi thành mèo hoang, vẫn là muốn mang về tìm chủ nhân cho những con mèo nhỏ này.

Chiến Quốc quay đầu nhìn về phía một thùng carton cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch, do dự một lát sau, cất bước đi tới.

*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.