Trên đường cao tốc vắng vẻ chỉ có bóng đèn vàng nhàn nhạt, có một cô gái đang đi ngược hướng.
Cơ thể gầy gò với bộ quần áo mỏng manh đang cố gắng hứng chịu những cơn gió lạnh đến buốt người. Phía trước có bóng đèn chiếu đến ở trên người cô soi rọi, chiếc xe hơi màu đen không như những chiếc xe khác lạnh lành đi qua khỏi.
Mà là chầm chậm dừng ở bên cô, Nhược Nhiên ngước mắt nhìn một vị phu nhân cao quý trên người là sườn xám với loại vải đắt tiền đang tiến lại gần.
" Con làm sao thế?" Giọng nói hiền hoà có chút trầm ấm.
Nhược Nhiên khép nép đứng bên vệ đường "Con..không có nhà "
Mị Na xem xét cô từ trên xuống dưới, sau đó xoay sang một người đàn ông trung niên đang ngồi trong xe bàn luận gì đó.
Hai người nói rất nhỏ, cô căn bản không thể nghe.
Bà ưu nhã xoay người nhìn sang cô "Nếu vậy thì hãy về nhà ta, ta nhận con về!"
Nhược Nhiên ngước đầu, mắt loé sáng "Con..có thể sao?" Cô đi đến đâu đều bị người khác xua đuổi.
Bà thấy cô như vậy thì cười nhẹ "Tại sao không chứ?"
Cô cảm động nhìn bà, nhờ bà cô mới biết cuộc sống vẫn chưa ghét bỏ cô.
Nhược Nhiên nhìn cửa xe đang rộng mở, có một đàn ông trung niên cũng đang cười với cô. Nhược Nhiên cười lễ phép với ông.
Chân có chút rụt rè bước lên xe, cố gắng ngồi thu mình nhỏ lại thân thể cô bẩn lắm không thể để dơ ghế cao quý này được. Mang cô đi đi, đâu cũng được chỉ cần rời xa chốn đau thương này.
Những hành động của cô đều được thu vào mắt Mị Na.
Cánh cổng được khắc hình sư tử màu vàng nặng nề mở ra, Nhược Nhiên ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ nhìn biệt thư nguy nga to lớn đằng sau cánh cổng rất cao trông rất kiên cố.
Bên trong là khoảng đất rộng với diện tích lên gần ba ngàn mét vuông, xung quanh những tán cây xanh um cao ngất. Căn biệt thự tông màu vàng nhạt, phần mái ngói được lợp màu nâu sẫm.
Một đài phun nước ngự phía trước sân lớn, xung quanh được bao bọc những hàng cây cảnh được tỉa tót theo một hàng lối ngay ngắn nhất định.
Mị Na khẽ kêu cô "Này con, đã đến rồi xuống nào!"
Nhược Nhiên nhanh chóng hoàn hồn nhẹ nhàng đi xuống đứng cạnh bà, dinh thự này cũng thật là quá lớn đi!
Bà dẫn cô vào nhà, một người đàn ông trung niên cung kính ra đón "Lão gia, phu nhân, tiểu thư."
Ông mặc một bộ âu phục ngay ngắn, mắt đeo kính trắng tri thức nhìn vào có vẻ rất có uy lực trong nhà.
Mị Na giới thiệu "Lão Hàn, đây là một cô gái nhỏ chúng ta mới nhận về!"
Chỉ thấy người được gọi là Lão Hàn cười nhân hậu với cô, Nhược Nhiên lễ phép cúi chào "Cháu chào Lão Hàn "
"Chào con" Giọng ông trầm ấm làm cho cô cảm thấy an toàn!
"Được rồi vào nhà thôi, Lão Hàn sắp xếp phòng ngủ cho con bé!" Mị Na dắt tay cô đi vào nhà.
Từng ngóc ngách trong căn nhà đều rất cổ điển, sang trọng ngập phần. Mị Na kéo cô ngồi xuống sofa nắm nhẹ vai cô "Nãy giờ ta quên, con tên là gì? "
" Con tên là Nhược Nhiên! " Mắt cô to tròn nhìn bàn tay của bà đang nắm trên vai cô, ấm quá..
" Đã bao nhiêu tuổi rồi? "
" Năm nay con 19 tuổi "
" Được rồi ta tên là Mị Na, người khi nãy là chồng của ta Âu Thế Hào" Mị Na ôn hoà giới thiệu từng người cho Nhược Nhiên biết.
Cô lễ phép ngồi lắng nghe..
" Có chuyện này, con không cần phải làm bất cứ thứ gì trong nhà này. Ta chỉ nhờ con một chuyện! "
" Vâng, là chuyện gì vậy thưa bác? " Nhược Nhiên lại có chút căng thẳng.
" Ta có một đứa con trai, bị chấn thương tâm lý, nên ta muốn con giúp ta chăm sóc nó hằng ngày. Được chứ" Ánh mắt bà trông chờ vào cô.
Nhược Nhiên gật đầu " Vâng, con sẽ cố hết sức để không phụ lòng bác! "
Từ đêm hôm đó, Nhược Nhiên chính thức bước vào Âu gia..
Hết chương 1
Đây là truyện mới của mình, mng vào xem thấy hay hãy vote cho mình nhé ^^