Đi vào phòng riêng của mình, nhìn quà đặt ở trên bàn trà đóng gói hoàn mỹ, Đông Phương Tuyệt ôm Diệp An Thần ở trên sô pha ngồi xuống dùng ngón tay chọc chọc hộp trên bàn trà, về sau mới nói nói: “Quà của tôi?”
“Đúng vậy, đây là em cùng Vũ học làm.” Tháo tơ lụa trên hộp, mở nắp, lấy ra một cái đĩa, thật cẩn thận cắt một khối bánh kem đặt ở trên, đặt trước mặt Đông Phương Tuyệt: “Nếm thử xem.”
“Không tồi.” Tinh tế nhấm nháp hương vị trong miệng, Đông Phương Tuyệt vừa lòng gật đầu, chính mình đem bánh kem trên tay Diệp An Thần toàn bộ ăn hết. Bảo bối của mình làm gì đó, đương nhiên muốn ăn hết toàn bộ. Bất quá, cúi đầu, ở trên môi Diệp An Thần hôn một cái, so với bánh kem còn ngon hơn, vì thế nâng cằm Diệp An Thần ở khóe miệng mỉm cười, “Bất quá, so với cái này, tôi càng muốn ăn em hơn.”
Tuy rằng cái này bánh kem rất hợp ý hắn, nhưng hiển nhiên cùng bánh kem so sánh, Đông Phương Tuyệt vẫn cảm thấy người trước mắt này càng hợp cho hắn ăn hơn. Nhìn thoáng qua trước mặt còn dư lại một chút bánh kem, nghĩ một lần nhấm nháp đến loại mùi vị ngon lành kia, tay Đông Phương Tuyệt liền bắt đầu không an phận.
"....." Cậu muốn nói! Kỳ thật cậu sẽ nói, làm tốt bánh kem cậu cũng đã đoán được Tổng Tài đại nhân sẽ nói những lời này? Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân tay anh đang sờ đâu hả? Ăn đậu hủ ăn như vậy quang minh chính đại thật sự tốt sao?
Tuy rằng trong lòng muốn hét như thế, nhưng Diệp An Thần cũng không làm ra vẻ, dù sao bọn họ hai người cái gì đều đã làm, hơn nữa nên làm, không nên làm bọn họ cũng đều đã làm. Đang nói hôm nay lại là sinh nhật của Tổng Tài đại nhân, câuh chủ động thì có làm sao?
Vì thế, Diệp An Thần chủ động cởi áo khoác người kia, lại cởi áo sơ mi của Tổng Tài đại nhân, bám vào người tiến lên hôn Tổng Tài đại nhân. Bất quá hôn còn không qua vài giây, đã bị Tổng Tài đại nhân ấn ở trên sô pha, mà kế tiếp hôn cũng nhiệt liệt không kém, thẳng đến khi Diệp An Thần cảm thấy chính mình sắp thiếu không khí, Đông Phương Tuyệt mới buông ra.
Nhưng loạt hành động kế tiếp của Đông Phương Tuyệt lại làm Diệp An Thần lần hai lâm vào trạng thái hít thở không thông, chỉ nghĩ hôm nay là sinh nhật Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần liền lại chủ động.
Chỉ là câ chủ động, vì thế cậu phát hiện, nếu như tiếp tục như vậy, chính mình phỏng chừng mấy ngày không xuống giường được, nhưng hiện tại kêu dừng lại…… Ha hả, lại là một việc không có khả năng.
Mà sự thật chứng minh, Diệp An Thần nghĩ chính là chính xác. Thời điểm Diệp An Thần cảm thấy chính mình nói không chừng sẽ chết dưới thân Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân mới rốt cuộc săn sóc ngừng lại. Mà kế tiếp rửa sạch tắm rửa gì đó, Diệp An Thần hoàn toàn không có cảm giác, ôm người bên cạnh ngủ a! Liền kém ngáy ngủ nữa thôi.
Thẳng đến nửa đêm Diệp An Thần không biết vì cái gì mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nguyên bản đầu óc còn không phải thực rõ ràng, chỉ là mơ mơ màng màng nhìn phía trước. Nhưng khi mắt thích ứng với bóng tối, hơn nữa ánh trăng chiếu rọi, Diệp An Thần thấy ở trong bóng đêm Tổng Tài đại nhân sắc mặt tái nhợt, đầu óc còn không có phản ứng lại, tay Diệp An Thần cũng đã sờ lên mặt Tổng Tài đại nhân.
“Đánh thức em?” Bắt lấy cái tay ở trên mặt mình sờ loạn, Đông Phương Tuyệt mỉm cười hôn một cái.
“Ân?” Rốt cuộc thanh tỉnh Diệp An Thần mở đèn lên, đột nhiên sáng làm Diệp An Thần chói mà nhắm mắt, nhưng khi mở to mắt, Diệp An Thần rất là đau lòng nhìn Tổng Tài đại nhân tràn đầy mồ hôi lạnh, “Làm sao vậy? Đau dạ dày?”
Từ trên giường bò dậy, lại bị Tổng Tài đại nhân kéo xuống ôm vào trong lòng “Không có, em tiếp tục ngủ đi.
“Mặt đều trắng bệch thành như vậy còn nói không có.” Cũng may Tổng Tài đại nhân ôm không phải chặt, Diệp An Thần quằn quại dùng tay đẩy Tổng Tài đại nhân ra. Dịch khỏi cái ôm của Tổng Tài đại nhân, muốn xuống giường đi tìm thuốc, chỉ là hai chân mới vừa đứng ở trên mặt đất lại thiếu chút nữa hai đầu gối quỳ xuống đất, mà phía sau ẩn ẩn truyền đến đau đớn cũng rõ ràng nói cho Diệp An Thần biết hiện tại tại sao lại như vậy.
“A……” Tổng Tài đại nhân ở trên giường thực không phúc hậu cười một tiếng, lại là lập tức liền im lặng, lấy tính tình bảo bối nhà mình nếu chính mình không im lặng, về sau sinh hoạt gì đó liền khó khăn. Nhưng liền tính hiện tại thân thể không thoải mái, lại vẫn như cũ ngăn không được Đông Phương Tuyệt tâm tình thực tốt, chỉ là tiếng nói chuyện so với bình thường yếu đi một chút, “Này đều đã bị en phát hiện.”
Quay đầu lại trắng liếc mắt Đông Phương Tuyệt đã như vậy còn không đứng đắn, càng ở chung, Diệp An Thần liền càng nhìn thấy Tổng Tài đại nhân vô lại a!
Dùng tay chống mép giường đứng lên, lại như cũ vẫn có điểm chân mềm. Cũng may thích ứng trong chốc lát về sau không đến nỗi đi vài bước liền muốn hướng mặt đất nằm xuống, bất quá đau ở nơi phía sau kia vẫn là làm Diệp An Thần sắc mặt ửng đỏ.
Ở trong tủ tìm ra thuốc dạ dày, này vẫn là thấy Tổng Tài đại nhân uống nhiều rượu liền bảo phục vụ đi mua, nguyên lai ngay từ đầu liền muốn cho Tổng Tài đại nhân uống, nhưng là sau lại…… Ha hả……Chuyện như vậy cậu như thế nào còn sẽ nghĩ đến.
Tiếp một ly nước ấm, Diệp An Thần liền hầu hạ Tổng Tài đại nhân uống thuốc, thuận tiện còn đắp một cái khăn ấm trên bụng Tổng Tài đại nhân, “Biết dạ dày không tốt liền ít đi uống một chút, thân phận hiện tại của anh liền tính là uống ít mấy chén bọn họ cũng sẽ không nói gì, vì cái gì muốn uống nhiều như vậy.”
Nghiêm túc nghe lồ bảo bối nhà mình, Đông Phương Tuyệt duỗi tay giữ chặt Diệp An Thần cười cười, “Làm em lo lắng rồi.”
Liếc mắt một cái Tổng Tài đại nhân ngoan ngoãn nghe lời, “Muốn làm tôi lo lắng về sau liền ít đi uống một chút.”
“Hảo!” Đông Phương Tuyệt nói xong vẫn như cũ là vẻ mặt tràn đầy ý cười.
Đối mặt Tổng Tài đại nhân chịu thua, Diệp An Thần cũng không hề nói cái gì, dù sao cậu muốn chính là những lời này, chỉ cần là từ trong miệng Tổng Tài đại nhân nói ra, là được.
“Muốn đổi khăn hay không?” Sờ sờ khăn, ngẩng đầu lại thấy Tổng Tài đại nhân trên mặt ngây ngô cười, dời đi tìm một cái khăn khác “Không cần nhìn em cười khờ, khá hơn chút nào không? Có nóng quá hay không?”
“Chỉ cần em ở chỗ này liền không có việc gì.” Nắm lấy tay Diệp An Thần, hôn một ngụm sau đó đem tay Diệp An Thần để lên bụng, “Như vậy liền không đau.”
“Sinh bệnh còn không đứng đắn.” Tuy rằng Diệp An Thần ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là không có lấy tay ra.
Không biết giúp Tổng Tài đại nhân thay đổi bao lần khăn lông, cũng không biết chính mình khi nào ngủ. Dù sao Diệp An Thần lại lần nữa tỉnh lại ngoài cửa sổ đã đầy ánh mặt trời, mà Tổng Tài đại nhân lại chống đầu cười nhìn cậu.
Thấy cậu tỉnh lại, ở trên mặt cậu hôn một cái cười nói: “Sớm a!"
Ngáp một cái, nhìn ra bên ngoài đã sắp trưa, Diệp An Thần không khỏi muốn hung một chút. Tổng Tài đại nhân mặt phải dày như thế nào mới có thể nói ra những lời này, đem người ôm mình đẩy ra một chút muốn từ trên giường đứng lên “Sớm cái rắm, hiện tại đều đã sắp giữa trưa được không? ”
Mặc xong quần áo, nhớ tới buổi tối hôm qua Tổng Tài đại nhân bị đau dạ dày, vẫn là xoay người lại lo lắng hỏi một câu, “Dạ dày còn đau không?”
“Không đau.” Trong lòng không có người, làm Đông Phương Tuyệt có điểm mất mát, nhìn người trước mặt, Đông Phương tuyệt thật sự rất muốn đem người này kéo qua, hung hăng mà đè ở dưới thân, nhưng vì kế hoạch của chính mình, Đông Phương Tuyệt vẫn cảm thấy chính mình vẫn nên nhẫn một chút đi! Tuy rằng hắn có thể, cũng rất muốn ôm hắn đi, nhưng là…… Nếu thật sự làm như vậy mà nói, phỏng chừng…… Về sau cái hạnh phúc kia liền không có.
Vậy là tốt rồi, bất quá bệnh đau dạ dày, về sau còn phải hảo hảo bảo dưỡng. Hắn nhưng không nghĩ đến về sau lại nửa đêm hầu hạ Tổng Tài đại nhân. Mặc quần áo, Diệp An Thần nhìn hoa quả trên bàn, chính mình có phải hay không hẳn là đi tra đồ bổ dưỡng, hoặc là học nấu canh?
“Anh chừng nào thì tỉnh?” Mặc tốt quần áo nhanh chóng thu thập đồ, nhìn Tổng Tài đại nhân vẫn như cũ nằm trên giường hỏi, chỉ là Tổng Tài đại nhân chỉ đối với cậu cười cười nói ba chữ, “Mới vừa tỉnh.”
Mới vừa tỉnh cái rắm, nhìn Tổng Tài đại nhân trên mặt mỉm cười Diệp An Thần liền biết, người này nhất định là đã sớm đã tỉnh, bởi vì sợ đánh thức chính mình cho nên vẫn luôn không rời đi. Tuy rằng nói trong lòng là tương đối cảm động, nhưng ở ngoài miệng lại vẫn không giống trong lòng nói, “Ngu ngốc.”
Quay đầu lại, thấy Tổng Tài đại nhân vẫn mỉm cười, tuy rằng ở dưới ánh mặt trời thoạt nhìn đặc biệt soái, nhưng là, “Cười cái gì cười, còn không đánh răng rửa mặt đi.”
Chỉ là, đã thoát ly băng sơn, hóa thân vô lại Đông Phương Tuyệt vẫn như cũ không nhúc nhích dựa vào trên giường cười nói: “Tôi đói bụng, muốn ăn cháo tình yêu em làm, làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Rau trộn nhá! Bất quá nghĩ hiện tại Tổng Tài đại nhân vẫn là người bệnh, hơn nữa lâu như vậy Tổng Tài đại nhân đã không ăn cơm, Diệp An Thần liền mềm lòng, bỏ xuống “Chờ.” Về sau liền nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một người trên giường, cười sủng nịch Đông Phương Tuyệt.