Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, trong lòng đột ngột bị chấn động.
Hắn nói, hắn là vội vã tìm về con người Mộ Thiên Sơ trước đây, người chỉ thích Thời Tiểu Niệm Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ thật sự trở về.
Nhiều năm như vậy, hắn rốt cục trở về.
Thời Tiểu Niệm hạ thấp mâu, viền mắt lại một lần nữa không nhịn được ẩm ướt.
Khi cô chờ hắn đến đã tuyệt vọng, thì hắn rốt cục trở về.
"Em bây giờ chắc đang nghĩ tôi chơi trò ám muội, đùa bỡn em đi" Mộ Thiên Sơ nặn nặn mũi của cô, cười hỏi.
Thời Tiểu Niệm liều mạng gật đầu.
Nắm giữ quá khứ, ký ức của Mộ Thiên Sơ, cô tin, cô hoàn toàn tin tưởng.
"Oan uổng quá." Mộ Thiên Sơ bất đắc dĩ cười cười, "Tôi không như vậy cặn bã."
Hắn làm sao chịu chỉ là cùng cô vui đùa một chút ám muội mà thôi.
"…"
Thời Tiểu Niệm chớp chớp con mắt ướt áp, có chút áy náy.
Cô dĩ nhiên vẫn không có phát hiện, kỳ thực biểu hiện của hắn rất rõ ràng.
Nhưng cô cho là hắn là cặn bã nam.
"Được rồi, đừng khóc." Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ đầu cô, lại than nhẹ một tiếng, "Thiệt là, vốn là chờ tất cả những thứ này đều giải quyết, tôi muốn ở một nơi lãng mạn nói cho em biết, tôi nhớ ra rồi. Không nghĩ tới cứ như vậy dễ dàng bị em gặp được."
"…"
Thời Tiểu Niệm sụt sịt mũi, "Anh có thể nhớ lại cũng rất tốt rồi."
Chí ít, không biến thành kẻ ngu si.
Chờ thêm mấy năm nữa, nếu như hắn biến thành kẻ ngu si, cô mới phát hiện ra sự thực, cô khổ sở chết.
"Của chờ đợi chỉ đơn giản như vậy" Mộ Thiên Sơ thật sâu nhìn cô, "Tôi muốn cũng không chỉ những thứ này."
Tiếng nói hắn trầm thấp thuần hậu, rất là êm tai.
"…"
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn hắn, cái gì gọi là những thứ hắn muốn không chỉ là những thứ này
Mộ Thiên Sơ dừng ở cô, trong mắt thâm tình chân thành khó có thể lơ là, hắn một tay ấn lại vai cô, mặt chậm rãi dựa vào hướng về cô, tầm mắt rơi vào trên môi của cô.
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn đến gần mặt, theo bản năng mà hơi co lại thân thể.
Mộ Thiên Sơ trong mắt biểu hiện đọng lại, một vệt thất vọng lóe lên rồi biến mất, môi của hắn đứng ở trước môi cô, không tới cự ly hai cm.
"Có thể không"
Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm hơi giương môi lên, không biết nên đáp cái gì.
Hắn là Mộ Thiên Sơ a, là người mà cái gì cũng đều cưng chiều cô Mộ Thiên Sơ, hắn làm cái gì với cô ở nơi này cũng có thể, không phải sao
"Tôi coi em là ngầm thừa nhận." Mộ Thiên Sơ nói nhỏ, cụp mắt dừng ở bờ môi trắng nhạt của cô, liền muốn hôn lên đi.
Một trận tiếng chuông bỗng nhiên vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay mặt sang nhìn về phía túi mình, là âm thanh ở đó vọng lại.
Mộ Thiên Sơ hôn vào trên mặt của nàng, không khỏi ảo não.
"Nguy rồi" vừa nhìn thấy túi của mình, ThờiTiểu Niệm nhất thời nhớ lại toàn bộ, "Cung Âu còn muốn tôi đi nhận điện thoại, lúc này sẽ bị hắn mắng chết mất."
Đáng chết.
Cô lại quên hết rồi.
Thời Tiểu Niệm lập tức xông tới cầm lấy túi của mình, cánh tay bị người từ sau nắm lấy.
cô quay đầu, Mộ Thiên Sơ đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện rõ vẻ cô đơn, "Đừng đi."
" Mộ Thiên Sơ "
"Gọi tôi Thiên Sơ."
Thời Tiểu Niệm mím môi, nhìn kỹ lấy mặt hắn, sau đó thuận theo, "Thiên Sơ."
Mộ Thiên Sơ nhăn hàng lông mày, "Đừng đi, ở lại chỗ này, tôi không hy vọng em lại trở lại bên cạnh hắn."
"Tôi không thể không đi, hắn là Cung Âu."
Cô không trêu chọc nổi.
"Ở lại bên cạnh tôi, tất cả giao cho tôi." Mộ Thiên Sơ chăm chú nhìn cô nói, tóm chặt lấy cánh tay của cô, chỉ lo hắn vừa buông, cô đã đi.
Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng, hắn sẽ thay cô chịu trách nhiệm.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy không phải không cảm động.
Hắn rốt cục lại như trước đây, người cho dù không nhìn thấy bất luận là đồ vật gì, vừa xảy ra chuyện vẫn là sẽ cùng cô nói"Giao cho tôi" Mộ Thiên Sơ.
Nhưng không được, người kia là Cung Âu, không phải người bình thường.
Tập đoàn Mộ thị hiện tại đang rơi vào khủng hoảng, lại thêm một Cung Âu, hắn chống không được.
"Không có chuyện gì, tôi có thể." Thời Tiểu Niệm hướng hắn khẽ mỉm cười, "Chúng ta không phải đã làm tốt kế hoạch sao, để Đường Nghệ tiếp cận Cung Âu."
Cô hiện tại tin tưởng, Mộ Thiên Sơ là thật tâm thành ý giúp cô.
Mộ Thiên Sơ bây giờ, cô tin tưởng trăm phần trăm.
"Đó chỉ là tôi không biết em có nguyện ý hay không rời khỏi Cung Âu, tôi sợ em yêu hắn." Mộ Thiên Sơ nói, trên mặt có không tự tin.
Nghe vậy, đầu ngón tay Thời Tiểu Niệm run rẩy, cười đến có chút miễn cưỡng, "Làm sao có khả năng, tôi làm sao sẽ yêu Cung Âu."
Cái người hoang tưởng kia, còn là kẻ nuôi một đống tình nhân, cô làm sao có khả năng yêu hắn được.
Cô còn có nguyên tắc làm người cơ bản nhất.
"Vậy thì không muốn trở về." Mộ Thiên Sơ chăm chú nhìn cô, chỉ lo cô lại đột nhiên biến mất như thế, "Tôi còn có rất nhiều lời muốn nói cho em, ở lại bên cạnh tôi, trời sập xuống tôi cao hơn em."
Những lời này sau khi yêu Mộ Thiên Sơ thường nói.
Vào lúc ấy, hắn biết mình một người mù không thể bảo vệ cô, nhưng hắn luôn nói, chí ít lúc trời sập xuống tôi cao hơn em, có tôi đứng đây em sẽ không phải chết.
"Mộ thị hiện tại rất loạn, anh có quá nhiều chuyện phải làm, đừng tiếp tục phiền não vì tôi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Tiểu Niệm"
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra đặt trên tay của hắn, cười nói, "Tin tưởng tôi, tôi sẽ giải quyết tốt đẹp."
"…"
Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn về phía tay cô, môi mím chặt.
"Được rồi, tôi thật không có thể ngây người thêm, tôi đi trước."
Thời Tiểu Niệm khe khẽ đẩy tay hắn, muốn đi, tay nhưng lại một lần bị hắn tóm lấy.
Cô quay đầu lại, Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm u, "Ngày hôm nay tôi liền đem Đường Nghệ qua đó, có thể hay không đáp ứng tôi một chuyện"
"Cái gì"
Mộ Thiên Sơ chần chờ vài giây, mới nói, “Đừng để hắn chạm vào, đừng lên giường cùng hắn.”
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hắn, âm thanh khô khốc nói, " Thiên Sơ, anh nên biết, tôi không còn là Thời Tiểu Niệm trong sách của trước kia"
Cô đã sớm không còn là người trong trắng.
"Tôi không để ý." Mộ Thiên Sơ đánh gãy lời của cô, "Tôi chỉ quan tâm sau này."
Hắn trước đây, cũng không có nhiều thuần khiết.
"…"
Sau đó.
Bọn họ có thể còn có sau đó sao
Thời Tiểu Niệm cụp mắt xuống, không biết nên nói cái gì, Mộ Thiên Sơ nhưng chủ động buông tay cô ra, "Quên đi, coi như tôi chưa từng nói gì."
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn hắn.
"Em nghĩ muốn làm cái gì liền đi làm cái đó, không cần kiêng dè." Mộ Thiên Sơ khóe môi khẽ cong lên, cười đến một mặt ôn hòa, "Em chỉ cần nhớ kỹ, tôi sẽ chờ em."
Hắn sợ tạo thành gánh nặng của cô.
" Thiên Sơ "
"Mặc kệ như thế nào, tôi đều chờ em." Mộ Thiên Sơ nói, "Em đi đi, có muốn hay không tôi phái người lái xe đưa em đi"
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Cô nghĩ, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Cung Âu và Mộ Thiên Sơ, Cung Âu luôn muốn khóa cô lại không cho cô tự do, cùng Mộ Thiên Sơ không giống nhau, Mộ Thiên Sơ đồng ý cho cô tự do, cô làm cái gì hắn cũng đều đồng ý, buông tay để cho cô đi làm.
"Không cần, tôi có lái xe đến đây." Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, mang theo túi rời đi.
Đi tới cửa, Thời Tiểu Niệm quay đầu lại.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó nhìn cô, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra một vệt dung túng.
Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm giác thấy trong lòng như bị cái gì đó chặn lại đến khó chịu, nàng mở miệng, "Kế hoạch nhất định có thể thành công, tôi cũng có thể rời khỏi Cung Âu."
"Ừ."
Mộ Thiên Sơ gật đầu.
"Gặp lại."
Thời Tiểu Niệm nói, chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi ra cửa vài bước, cô đã bị người từ sau ôm lấy, từ phía sau Mộ Thiên Sơ ôm cô thật chặt, trong lòng Thời Tiểu Niệm bị cái ôm đó rung động mạnh mẽ, con mắt lại một lần nữa ướt át.
Cô biết, hắn không dễ chịu.
Mộ Thiên Sơ ôm chặt lấy cô, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi buông ra, tiếng nói đè nén tâm tình, "Đừng quay đầu lại, đi thôi."
"Thiên Sơ"
"Đừng quay đầu lại, biết không."
Hắn sợ khi hắn nhìn thấy mặt cô, sẽ thấy không cam lòng để cho cô rời đi.
Thời Tiểu Niệm cắn chặt lấy môi, từng bước từng bước đi về phía trước, nghe lời không quay đầu lại.
Đi ra khỏi tập đoàn Mộ thị, Thời Tiểu Niệm vội vã ngồi vào xe, lấy điện thoại di động ra, có mấy cái tin nhắn thoại, tất cả đều là của Cung Âu cùng Phong Đức.